Việc cực khổ như vậy lại để hắn một người như trích tiên làm, nàng chỉ cảm thấy cấp bậc của việc này đều được nâng cao. Thật sự như một bức phong cảnh, làm người nhìn thấy cảnh đẹp ý vui. Nàng nhìn không chớp mắt.
Người này trán sáng sủa mắt trong sạch, mũi cao môi hơi mỏng, chỉ cần sửa lại tướng môi mỏng lạnh của hắn, trong lòng một chữ "Nhân"* nắm quyền, hẳn cũng có thể đổi lấy thái bình thịnh thế, ít nhất không phải là một vị Hoàng Đế ngu dốt.
*Chữ "nhân" ở đây là "仁", nghĩa là nhân đức, lòng thương người, khoan dung.
Chỉ là, muốn người này đặt chữ "Nhân" vào đầu, nàng nên làm gì? Nếu Thiên Đạo thật sự muốn chính mình tương trợ hắn, nàng nên làm sao từ bên cạnh chỉ điểm một ít? Lại làm thế nào thay đổi mệnh cách của hắn?
Có lẽ tầm mắt của nàng quá mức nhiệt tình, Ngọc Hành muốn xem nhẹ đều không xem nhẹ được. Hắn ngẩng đầu, một đôi mắt như sao lạnh trong suốt chăm chú nhìn nàng.
Ngày tốt cảnh đẹp, nhưng cảnh đẹp bày ra không có tác dụng. Hai mặt đối diện.
Nhìn đã nhìn rồi, lại dời mắt đi thì có vẻ làm kiêu. "Huynh lớn lên đẹp," Quý Vân Lưu dứt khoát nói một câu, sợ hắn không tin, xuất phát từ nội tâm lại nói thêm, "Là thật đấy."
Ngọc Hành nhìn nàng chằm chằm, không nói một lời. Người này đuôi mắt tinh tế hơi cong, mắt giống như cánh hoa đào, ánh mắt mê ly. Khi nàng nhẹ nhàng cười, vẻ mê hoặc sẽ hiện ra, chính là nhan sắc hồng nhan hoạ thủy!
Hắn nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cat-que/1075096/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.