Khi Cố Ngẫu đi ra mở cửa vẫn chưa cúp điện thoại, vì vậy Giản Trì Cẩm ở đầu bên kia điện thoại cũng nghe thấy những lời Tiểu An vừa nói. Chị ấy như thể bỗng nhiên được đả thông mạch nhâm đốc, cảm nhận được niềm vui sướng khi em trai thay chị ấy bảo vệ Cố Ngẫu, làm thế nào cũng không thể ép khóe miệng đang không ngừng cong lên xuống được, thế là chị ấy yên tâm cúp điện thoại. Máy bay của Giản Trì Cẩm ở bên kia sắp cất cánh, ở bên này, cô nàng kia nhìn Tiểu An, khó tin hỏi lại: “Tôi tới để chăm sóc cho anh Hoài Hiên!” Trên mặt Tiểu An là ý cười ôn hòa: “Ở đây đã có tôi chịu trách nhiệm chăm lo cho cuộc sống hằng ngày của anh Giản, hiếm khi cô Kỳ tới thành phố A, không bằng ở lại đây chơi mấy ngày thì hơn.” “Anh muốn đuổi tôi đi đấy à? Tôi được dì La gọi tới đây đấy.” Cô nàng hùng hổ lôi La Ái Cầm ra, cảm thấy La Ái Cầm là mẹ của Giản Hoài Hiên, bọn họ không thể không để ý tới thể diện của La Ái Cầm. Tiểu An cảm thấy hơi bất đắc dĩ, không hiểu vì sao cô nàng này lại khăng khăng muốn ôm việc chăm sóc một người xa lạ vào người như vậy, nhưng vẫn khuyên nhủ: “Tôi không có ý này, chỉ là tôi đã được đào tạo chuyên nghiệp, sẽ thích hợp chăm sóc anh Giản hơn.” “Vậy tôi sẽ chăm sóc cùng anh, anh cũng có thể dạy cho tôi, nếu không được thì…” Cô nàng chỉ tay về phía Cố Ngẫu: “Dù sao cô ta cũng bận việc, ở đâu cũng như nhau, có thể bảo cô ta đến chỗ khác mà ở.” Tiểu An từ từ thu hồi độ cong nơi khóe miệng, sự ôn hòa luôn hiện hữu trên mặt bỗng biến mất, thay vào đó là ý cười không chạm đến đáy mắt: “Xin lỗi cô Kỳ, cô Cố là vợ sắp cưới của anh Giản, nếu ông nội của anh Giản biết được chuyện hôm nay cô ấy phải nhường phòng cho cô thì chỉ sợ ông cụ sẽ không vui.” Dường như cô gái không quen bị người khác phản bác, cảm thấy bị từ chối rất mất mặt nên bắt đầu tìm “lý” cho mình: “Anh Hoài Hiên cũng không thích cô ta, cũng không thể chỉ vì sợ ông cụ không vui mà hi sinh hạnh phúc của con cháu được.” Tiểu An lại cong môi một lần nữa, chỉ là nụ cười lúc này khác với nụ cười ôn hòa lúc trước, vào giờ phút này, nụ cười này lại thêm phần chói lọi nhưng bớt đi độ ấm: “Đây là chuyện của nhà họ Giản, không liên quan tới cô.” Câu từ đơn giản nhưng lại khiến người ta cảm thấy đau đớn như bị dao cùn cứa qua da thịt. Quả nhiên cô nàng kia không chịu nổi mấy lời này, cũng không cãi lại nữa mà chạy xuống tầng với đôi mắt ngập nước như thể bị bắt nạt kinh khủng lắm. Tiểu An thu hồi nụ cười giả tạo, gật gật đầu với Cố Ngẫu rồi cũng rời đi. Từ đầu tới cuối, Cố Ngẫu chưa hề nói một câu, giống như một người qua đường xem kịch. Bây giờ kịch cũng đã diễn xong, Cố Ngẫu đóng cửa quay về phòng, tiếp tục chạy deadline. Máy tính của Cố Ngẫu đã được sửa, ngoại trừ những bản thảo chưa kịp lưu, những dữ liệu khác vẫn còn, khi Cố Ngẫu nhận lại máy tính suýt nữa đã quỳ xuống cảm ơn nhân viên sửa máy tính. Những bản thảo cũ và tài liệu sống không bị mất, tâm trạng của Cố Ngẫu cũng khôi phục hơn phân nửa, chỉ muốn nhanh chóng vẽ lại cho kịp deadline. Tầng một. “Anh Giản.” Tiểu An gõ cửa tiến vào phòng sách: “Tôi đã bảo cô Kỳ chuyển tới chỗ bác sĩ Lâm, còn đặc biệt cử một dì giúp việc qua đó cho tiện việc chăm sóc.” Trong phòng sách ngoại trừ Giản Hoài Hiên còn có Triệu Lỗi, sau khi Tiểu An báo cáo xong thì rời khỏi phòng sách, đồng thời cũng đóng cửa phòng sách lại. Triệu Lỗi bị Giản Hoài Hiên gọi đến đặt thiết bị trong tay xuống rồi nói: “Là thiết bị phát tín hiệu, dùng để định vị, cái này ở đâu ra vậy?” Giản Hoài Hiên: “Nhân viên sửa máy tính gỡ ra từ máy tính của Cố Ngẫu.” Triệu Lỗi mở to hai mắt, sau đó lại cầm thiết bị kia lên lần nữa, còn gọi điện cho một người cao gầy tới đây. Cao gầy cũng là một thành viên trong tổ vệ sĩ bọn họ, bình thường chịu trách nhiệm các vấn đề liên quan đến kỹ thuật, về phương diện này, cậu ta chuyên nghiệp hơn Triệu Lỗi một chút, sau khi mân mê thiết bị kia một hồi, cậu ta quay lại báo cáo với đại ca và ông chủ của mình: “Cái này chỉ có chức năng định vị, không có chức năng nghe lén, thường được kết nối với nguồn điện của máy tính, vì vậy khi nguồn điện của máy tính bị ngắt thì nó cũng sẽ bị hỏng.” Nếu chỉ có chức năng định vị… …Vậy thì thứ này không liên quan gì tới Giản Hoài Hiên mà là nhằm vào Cố Ngẫu. Giản Hoài Hiên đeo găng tay xoay xoay cái ly trên bàn, hỏi Triệu Lỗi: “Trước đó cậu nói quan hệ giữa Cố Ngẫu và gia đình cô ta không tốt?” Triệu Lỗi: “Chắc chắn là không tốt, tôi đã tới nơi ở cũ của Cố Thành Thu, hỏi thăm hàng xóm cũ nhà bọn họ, hàng xóm nói thường xuyên nghe được tiếng đánh trẻ con từ nhà bọn họ, đãi ngộ của hai chị em bọn họ cũng khác nhau như trời với đất, một người học trường quý tộc tư nhân, một người phải học trường hạng ba trong khu, hơn nữa điểm thi đại học của cô Cố Liên cũng không đúng, có lẽ giáo viên chủ nhiệm lớp cô ta biết gì đó, nhưng không chịu hé răng, nhưng tôi đã tìm được thành tích trong các kỳ thi thử của hai người bọn họ, rõ ràng cô Cố Ngẫu có thể đậu Học viện Mỹ thuật, cuối cùng lại đăng ký vào trường nghề, thế này mà còn có quan hệ tốt mới lạ.” Giản Hoài Hiên: “Quan hệ kém như vậy, vì sao còn phải giúp Cố Liên?” Cao Gầy khẽ nhăn mặt, buột miệng thốt ra: “Dù sao cũng là người một nhà…” Giản Hoài Hiên và Triệu Lỗi đồng thời nhìn về phía Cao Gầy, Cao Gầy căng thẳng tới mức nói lắp: “Hầy, mấy người có tính cách yếu đuối một chút toàn vậy cả, bị máu mủ ruột thịt tra tấn tới mức chết đi sống lại thì cũng chỉ biết tránh xa, nhưng khi bị bọn họ tìm đến tận nhà vẫn chẳng thể làm gì được.” Triệu Lỗi cười nhạo: “Thật ra tính cách của cô nàng cũng không hề yếu đuối đâu.” Bởi vì sau khi chuyện Cố Liên thật giả này lộ ra, khi Triệu Lỗi đi điều tra đã điều tra vô cùng cẩn thận, thi Đại học chính là ranh giới cuối cùng, sau khi thi Đại học, Cố Ngẫu không chỉ hoàn toàn tách biệt với bố mẹ mình về chuyện ăn, mặc, ở, đi lại mà còn hoàn toàn trở mặt với bố mẹ mình. Cao Gầy cà khịa: “Đại ca, anh đi điều tra mà cũng hóng hớt vui vẻ nhỉ.” Triệu Lỗi vả một cái vào gáy Cao Gầy. Nhưng nếu đã không có quan hệ tốt, lại còn đã trở mặt, vậy thì vì sao Cố Ngẫu còn tới đây làm thế thân cho Cố Liên, giúp Cố Liên và Cố Thành Thu che giấu? Giản Hoài Hiên nhìn vào thiết bị phát tín hiệu đã bị hỏng kia, suy đoán: “Có thể là gặp phải chuyện gì đó phiền phức, tới đây trốn tránh tương đối an toàn.” Nhắc đến chuyện công việc, Triệu Lỗi cũng trở nên nghiêm túc: “Để đề phòng lỡ như, tôi sẽ gọi hai người đang nghỉ phép kia về, về phía cô Cố Ngẫu…” Giản Hoài Hiên: “Lát nữa tôi sẽ đi hỏi cô ta.” Rời khỏi phòng sách, Cao Gầy vẫn không nhịn được cảm thán: “Hai người đều cùng bố mẹ sinh ra, hơn nữa còn là chị em sinh đôi, sao đãi ngộ lại khác nhau nhiều thế nhỉ?” Triệu Lỗi ngẩn ra: “Tôi chưa nói nguyên nhân à?” Cao Gầy khiếp sợ: “Anh có nói rồi hả?” Triệu Lỗi: “À, chắc là do tôi quên đấy.” Triệu Lỗi không để trong lòng, dù sao đây cũng chẳng phải chuyện lớn gì, còn không phải là vì trên mặt Cố Ngẫu có một vết bớt hay sao, chuyện này có gì to tát đâu. Nhưng để đề phòng lỡ như, anh ta vẫn gửi ảnh chụp của Cố Ngẫu cho Giản Hoài Hiên để tránh việc tin tức không đầy đủ gây ra chuyện gì đó ngoài ý muốn không cần thiết. Khi ảnh chụp được gửi tới, Giản Hoài Hiên đang trò chuyện với Giản Trì Cẩm. Giản Trì Cẩm vốn dĩ đã lên máy bay nhưng lại vì sân bay phát sinh sự cố nên lại xuống máy bay. Chị ấy tranh thủ thời gian gọi cho Giản Hoài Hiên, cũng không hỏi về chuyện cô nàng họ Kỳ kia mà để trêu Giản Hoài Hiên nói một đằng làm một nẻo. Rõ ràng hôm qua còn bảo chị ấy cẩn thận với Cố Ngẫu, hôm nay lại bảo vệ cho Cố Ngẫu. Hì hì hì, em trai à, em làm sao thế? Giản Hoài Hiên cũng không khách sáo, nói thẳng: “Em không giống chị.” Ngồi trong phòng chờ, có thư ký ngồi lù lù bên cạnh, Giản Trì Cẩm đè nén ý muốn lảm nhảm, nói ngắn gọn: “Không giống chỗ nào?” Giản Hoài Hiên: “Em không dễ bị lừa.” Giản Trì Cẩm: “…” Ý em là chị em là con ngốc đấy hả? Giản Trì Cẩm hít sâu, hơi tiếc nuối: “Nếu chị có thể có một cô em gái đáng yêu như Cố Ngẫu thì tốt biết bao.” Đáng tiếc rằng chị ấy chỉ có hai đứa em trai. Một suy nghĩ bỗng nảy lên trong đầu Giản Trì Cẩm, chị ấy hỏi em trai nhà mình: “Em cảm thấy Cố Ngẫu thế nào?” Máy tính “ting” một tiếng, Giản Hoài Hiên click mở thông báo tin nhắn, nhìn thấy ảnh chụp Triệu Lỗi gửi tới, anh ngẩn người. Đây là một tấm ảnh thẻ. Trong ảnh, tóc tai của Cố Ngẫu đều được buộc lên, trên người còn mặc đồng phục thể thao cấp ba. Nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là trên khuôn mặt giống hệt Cố Liên kia, hai bên trái phải đều có ba vết bớt màu đỏ nhạt như vết cào, vết bớt cong lên rồi biến mất ở thái dương, nhìn vô cùng cá tính. Giản Trì Cẩm: “Alo?” Giản Hoài Hiên lấy lại tinh thần, nghĩ ngợi rồi nói: “Giống con mèo.” Giản Trì Cẩm: “?” Cố Ngẫu tranh thủ mọi thời gian chạy xong deadline, mạng cũng đi mất một nửa. Tới khi bản thảo được bên A thông qua, Cố Ngẫu lập tức đi thẳng xuống vườn hoa dưới nhà, ôm lấy Ca Ca xoa xoa nắn nắn. Ca Ca cũng rất nể tình, ngoan ngoãn để Cố Ngẫu xoa xoa. Vào lúc Cố Ngẫu đang cảm thấy được chữa lành sâu sắc, cô nàng bị buộc xách hành lý tới chỗ bác sĩ Lâm kia không biết đã quay lại từ bao giờ, từng bước lại gần Cố Ngẫu. Cố Ngẫu cảm nhận được điều gì đó, quay đầu lại thì nhìn thấy cô nàng kia đang đứng cách mình mấy bước chân, dùng đôi mắt hồng hồng như thể vừa khóc xong để nhìn cô. Cố Ngẫu cũng không biết cách chỗ cô không xa là ban công phòng sách của Giản Hoài Hiên, cũng không nghĩ tới cô nàng tới đây để ngắm người qua cửa sổ, còn tưởng rằng cô nàng đặc biệt tới tìm mình nên chào hỏi với cô nàng: “Cô khỏe chứ?” Cô nàng tức giận nói: “Tôi không khỏe.” Cố Ngẫu dùng thái độ “Chuyện này cũng có liên quan gì đến tôi đâu” để đáp lại: “Ồ.” Cô nàng cảm thấy mình bị Cố Ngẫu trào phúng, cảm thấy vô cùng tổn thương, nước mắt khó khăn lắm mới nhịn được lại bắt đầu trào lên. Nhưng cô nàng cắn môi, cố gắng không để nước mắt của mình rơi xuống. Cố Ngẫu quay đầu lại tiếp tục vuốt lông chó, một lúc sau, sau lưng cô vang lên giọng nói vô cùng đau thương của cô gái: “Tôi không giống cô.” Cô ta chậm rãi nói, trong giọng nói tràn ngập cảm giác không cam lòng: “Tôi thích anh Hoài Hiên, thật lòng thích anh ấy.” Cố Ngẫu xoa xoa cánh tay, quay đầu hỏi: “Trước kia hai người quen nhau à?” Lời bày tỏ nghiêm túc thâm tình như vậy, chắc phải từng trải qua quãng thời gian khắc cốt ghi tâm mới nói được nhỉ? Cố Ngẫu nghĩ. Kết quả cô nàng nói với cô: “Năm ngoái chị họ của tôi kết hôn, dì La là bạn học của mợ tôi, cùng dẫn theo anh Hoài Hiên tới dự hôn lễ, tôi gặp được anh ấy trong tiệc rượu.” Cố Ngẫu: “Sau đó?” Cô nàng: “Sau đó gì?” Cố Ngẫu: “…Các người quen biết, rồi sau đó làm sao nữa?” Cô nàng há miệng thở dốc, gian nan nói: “Không quen biết.” Cố Ngẫu: “Hả?” Cô nàng xấu hổ buồn bực: “Tôi ngượng không dám chủ động bắt chuyện với anh ấy.” Cố Ngẫu cảm thấy mình bị chơi xỏ. Nếu đã từng có một đoạn yêu hận tình thù, vậy thì lời thổ lộ tâm tình kia còn có thể khiến người ta cảm động, nhưng bọn họ thậm chí còn chưa từng nói chuyện với nhau, bỗng nhiên nói mấy lời buồn nôn như vậy khó tránh khỏi khiến người ta cảm thấy buồn cười. Cố Ngẫu không tiếp lời nữa, thậm chí còn cảm thấy vừa rồi mình nghiêm túc dò hỏi không khác gì kẻ ngốc. Nhưng cô nàng lại như bắt đầu mở máy hát, chỉ lo bày tỏ tiếng lòng của mình. “Từ trước tới giờ tôi chưa từng gặp ai đẹp như anh Hoài Hiên, hơi nữa anh Hoài Hiên thật sự rất dịu dàng, anh ấy đối xử dịu dàng với người khác, đối xử với dì La lại càng dịu dàng hơn, anh ấy sẽ đổi rượu thành nước trái cây cho dì La, gắp đồ ăn cho dì La, cho dù đang nói chuyện phiếm với người khác cũng không quên chú ý tới dì La. Nhưng tôi có thể nhìn ra được, anh ấy không chỉ là một người dịu dàng…” Cô nàng càng nói càng đỏ mặt, giọng nói càng si mê. “Đáy mắt anh ấy chứa đựng ba phần lạnh nhạt ba phần hờ hững, còn có ba phần thờ ơ, nhưng mọi người chỉ có thể nông cạn thấy được một phần dịu dàng vô hại kia mà thôi…” Cố Ngẫu nghe cô nàng nói giống hệt lời kể trong tiểu thuyết, thật sự không thể kìm nén được ý muốn cà khịa: “Trong mắt anh ta có biểu đồ hình quạt hả?” Đằng sau cửa sổ, Giản Hoài Hiên vô tình nghe ngóng bỗng nhiên bị sặc nước trà, hạ giọng nén cười, ho khụ khụ vô cùng vất vả.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]