Tâm trạng vui mừng của Hà Phương ngay lập tức bị tạt một gáo nước lạnh, cô sững sờ nhìn anh, trong một khoảnh khắc lại có cảm giác hình như mình đã nhận nhầm người.
Thế nhưng, vẻ mặt người đàn ông đang ngồi dưới ghế đá sưởi nắng kia dù có hơi nhợt nhạt, tóc cũng bị cạo mất một mảng khiến người ta có cảm giác anh gầy đi, nhưng từ đường nét đến dáng người anh, Hà Phương có nhắm mắt sờ cũng không thể nhận sai được.
Cô không hề nhận nhầm người, chỉ là anh không nhận ra Hà Phương mà thôi!
“Anh đang đùa em phải không?”. Cô run run hỏi.
Đình Việt khẽ nhíu mày: “Chuyện này có gì đáng đùa?”.
“Chúng ta quen nhau, anh bị thương cũng là vì cứu em. Sao lại không nhận ra em được?”. Hà Phương tiến lại gần để anh nhìn cho rõ: “Việt, nhìn em đi”.
“Tôi không biết cô là ai cả”. Anh nghĩ ngợi vài giây, rồi lại như chợt nhớ ra chuyện gì nên nói: “Hoặc là cô nhận nhầm người”.
“Em không nhận nhầm người”. Cô cố chấp đáp: “Anh là bác sĩ Việt, là bác sĩ ở trạm xá bản A Tứ”.
Lần này, vẻ mặt anh lại hơi ngạc nhiên: “Bản A Tứ là nơi nào?”.
“Anh không nhớ sao?”. Đáy lòng Hà Phương có chút hoảng loạn, cô đã rất nhiều lần tưởng tượng ra lúc đến thăm anh, nhưng lại chưa từng nghĩ Đình Việt sẽ quên hết như thế này, cô vội vàng giải thích: “Bản A Tứ là nơi anh đã làm việc 7 năm nay. Có thầy A Sì Lử, có A Văn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cat-giau-mot-tam-chan-tinh/2518014/chuong-39.html