Đông qua Xuân đến,chớp mắt Lê Tử Hà đi theo Thẩm Mặc về núi Vân Liễm sống đã được batháng. Tuyết đọng trên núi rất lâu mới tan, hơi lạnh tản đi cũng chậmhơn. Cơ thể Lê Tử Hà bị đông lạnh, đến núi Vân Liễm sau đó phải nằm ướcchừng một tháng mới có chuyển biến tốt. Vì thế nên không dám lơ là,khoác thêm áo lông thật dầy mới loay hoay đi sắp xếp lại thảo dược.
"Sư huynh, tuyết trên núi hình như hôm nay đã tan đi nhiều rồi, chúng tadùng cơm xong đi hái thuốc đi có được không?" Thẩm Ngân Ngân tung tăngnhảy nhót vọt tới chỗ Lê Tử Hà, lôi kéo cánh tay đang thu gom thuốc củaLê Tử Hà.
Lê Tử Hà lắc đầu nói: "Hôm qua sư phụ đã có dặn, tuyếttan đường rất trơn, bảo chúng ta đợi mấy ngày nữa rồi hẵng đi, huống chi thời tiết vẫn còn chưa có dịu hẳn, đi ra ngoài lỡ nhiễm phong hàn cũngkhông tốt đâu."
Thẩm Ngân Ngân nhăn lên hàng lông mày vẻ mặt buồn bã nói, "Ây da, cứ ngồi ở đây thật là chán quá, cả ngày cứ phải phơithuốc hốt thuốc lại còn học thuộc lòng sách thuốc, huynh không thấy buồn sao?"
Lê Tử Hà cười nhẹ: "Nếu sợ buồn thì đã không theo học yrồi, sư phụ cũng đã từng nói với muội, học y tối kỵ nhất là sao lãng nửa vời."
"Sư phụ, sư phụ! Huynh tối ngày chỉ biết có sư phụ! Sư phụ cũng đã nói nhiều lần rồi, người còn nói cơ thể của huynh phải để người điều trị bằng chuẩn mạch nhưng tại sao huynh lại cứ khăng khăng khôngchịu chứ?" Thẩm Ngân Ngân chống nạnh giả bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cat-dut-to-tinh/69076/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.