Hốc mắt Lê Tử Hà nóng rực, con đường quen thuộc đã lâu lại thấm đẫm nỗi đau âm ỉ, kinh ngạc nhìn làn da vốn ngăm đen của Mộ Phiên Ngô biến thànhtái nhợt. Tròng mắt trong suốt đen lánh phủ một lớp sương mù. Đôi môivẫn thường cười tươi giờ chỉ hơi nhếch lên khẽ nở nụ cười gượng gạo nhìn mình từ từ đến gần. Lê Tử Hà từng bước đi xuống mười bậc thang, đoạnđường ngắn ngủi dường như vắt kiệt toàn bộ hơi sức của nàng. Cuối cùngcũng đến trước người đó, ngồi xổm xuống vươn tay xoa đầu gối cứng nhưhóa đá của hắn. Trong khoảng thời gian ngắn, trăm ngàn cảm xúc ngổnngang, vui mừng, lo âu, hổ thẹn, thương xót, cuối cùng hóa thành một câu nói với ba chữ nhẹ nhàng thốt ra khỏi bờ môi: "Mộ Phiên Ngô......"
Nụ cười trên mặt Mộ Phiên Ngô trở nên tươi rói, một tay để lên đầu Lê TửHà vuốt nhẹ cười nói: "Rốt cuộc cũng có thể nói rồi, Lê ngự y? Lê TửHà?"
Lê Tử Hà nhìn dáng vẻ thản nhiên mỉm cười của hắn, nhưng nỗi chua xót không thể nào nguôi ngoai, chỉ nhẹ gật đầu.
"Lê ngự y có thể theo ta một chuyến đến phủ thừa tướng không?" Mộ Phiên Ngô thả tay xuống, giọng nói cũng nhẹ nhàng êm ái hơn trước. Ngoài trừ cảmgiữa quen thuộc giữa hàng mày, và đôi mắt tinh khôi khi nhìn Lê Tử Hàvẫn như xưa, nàng không thể tìm ra chút bóng dáng còn sót lại của tên ăn mày đó.
Tâm tư của Lê Tử Hà lập tức bị kéo về thực tế, làn giótinh khiết lạnh lẽo khiến nàng tỉnh táo, đứng lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cat-dut-to-tinh/2003467/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.