Vạn An năm thứ ba, giữa mùa hè, mưa như trút nước, người đi đường lác đácche ô vội vã lướt đi có thể đếm trên đầu ngón tay. Trên đường chỉ cònlại tiếng mưa rơi tí tách, tiếng cửa sổ lạch cạch do gió lớn va đập. Cómột thiếu niên mười hai tuổi, trường sam màu xám dính bùn đất bẩn thỉu.Tuy đã rách nát, nhưng vẫn che kín được thân thể, lại bởi vì giọt nướcmưa trĩu nặng thẩm thấu, mặc dù chạy nhanh nhưng vẫn dính sát vào người.
Mặc thiếu điên đen nhẻm, nước mưa lăn theo gò má. Dù chìm trong cơn mưanhưng không hề thấy vẻ buồn não, mà lại mỉm cười như mãn nguyện. Nếukhông phải sợ dầm mưa sinh bệnh, giữa ngày hè chói chang được cơn mưa to xối sạch thân thể dơ bẩn này cũng là lựa chọn không tồi.
Đangcân nhắc xem trời mưa đi đâu tìm cái ăn đây, bỗng liếc thấy trong hẻmnhỏ có một bóng dáng gầy yếu, cuộn tròn trong góc, run lẩy bẩy thì khựng bước lại. Đôi mắt tinh khôi của thiếu niên thoáng vẻ thương hại, vừaníu chậm bước chân, vừa do dự nghiêng đầu sang, muốn xem dáng vẻ của đứa bé nằm dưới đất.
Đứa bé mặc chiếc áo rách nát, đầu tóc rối bời,cố gắng rúc mình vào trong góc, muốn tránh khỏi những giọt mưa chátchúa, vùi đầu giữa hai cánh tay, không thấy rõ dáng vẻ.
Thiếuniên cất bước lên trước, định đưa tay vỗ vỗ cậu bé, lại sợ mình quáđường đột làm cậu bé sợ, vội rút tay về khẽ hỏi: "Nhóc làm sao vậy? Cómuốn ta đưa ngươi về nhà không?"
Thiếu niên thấy quần áo của đứabé liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cat-dut-to-tinh/2003465/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.