Tim Lâm Duyệt khẽ run lên, chỉ biết mở to mắt nhìn anh, “Bộ nào cơ?” 
Trần Lộc Xuyên nhìn cô chăm chú, cười nhẹ, “Giả ngu sao? Đương nhiên là bộ của Sài Vi.” 
Lâm Duyệt chợt cảm thấy não bộ không nghe theo sự điều khiển của bản thân, hay nói cách khác, cô có phần không muốn nghĩ sâu thêm nữa. 
Tay Trần Lộc Xuyên di chuyển xuống dưới, nắm lấy ngón tay cô, “Em còn nhớ câu em hỏi anh hôm đó không?” 
“Hôm đó?” 
Trần Lộc Xuyên cười, “Em hỏi, anh cảm thấy em như thế nào?” 
Hô hấp của Lâm Duyệt trở nên khó khăn, “Còn nhớ, sao vậy?” 
“Hôm đó anh nói, ở cùng em cảm thấy rất kiên định.” 
Lâm Duyệt khẽ nói, “Vâng.” 
Trần Lộc Xuyên chăm chú nhìn cô, tựa như sợ sẽ bỏ lỡ bất kì biểu cảm nào đó, “Đó là sự thật. Em cũng biết, người như anh không biết nói lời hoa mỹ. Mỗi ngày làm việc mệt mỏi, đứng dậy trông thấy em, sẽ cảm thấy có động lực.” 
Lâm Duyệt thầm nghĩ, cô đương nhiên cũng thế. 
Trần Lộc Xuyên nhất thời yên lặng, thấy cô cúi đầu, mắt cụp xuống, dáng vẻ yếu đuối, lòng anh như bị thứ gì đó chạm nhẹ vào, hơi ngưa ngứa. Anh không kìm được khẽ gọi tên cô, “Lâm Duyệt.” 
Lâm Duyệt không nói gì, hàng mi hơi run rẩy. 
“Kì thực anh…” 
Anh còn chưa nói xong, bên ngoài bất chợt vang lên tiếng bước chân và tiếng người trò chuyện. 
Lâm Duyệt vội vàng rời khỏi người Trần Lộc Xuyên, sửa sang lại trang phục. Trần Lộc Xuyên cũng đứng dậy. 
Sau đó, Sài Vi, Vương Đàm Phong và mấy người khác đẩy cửa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cat-bui/1145504/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.