Im lặng một thoáng, Cảnh Hạo Nhiên cười nói, “Chuyện từ khi nào, sao chẳng có chút dấu hiệu gì thế?”
Trần Lộc Xuyên cũng cười, “Không lâu lắm, từ hôm anh Lỗi kết hôn.”
Cảnh Hạo Nhiên chỉ cảm thấy trên lưng toát ra một lớp mồ hôi lạnh. Biểu hiện của Trần Lộc Xuyên hôm đó vốn đã làm anh ta nghi hoặc, nhưng không ngờ nay lại được chứng thực.
Nếu Trần Lộc Xuyên sớm đã có ý, cái câu vui đùa lúc rượu say năm xưa, chẳng phải là đã khiến hai người họ bỏ lỡ bao nhiêu năm rồi sao?
Anh ta không dám mở miệng hỏi lại, lúc này, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Trần Lộc Xuyên, anh ta quả thật như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Cũng may, Trần Tổ Thực đã cười nói, “Hóa ra là cô bé nhà họ Lâm, rất tốt, rất tốt. Nhiều năm trước là hàng xóm, âu cũng là duyên phận.”
Cảnh Hạo Nhiên nghe xong càng cảm thấy không ổn, hóa ra là thanh mai trúc mã. Tục ngữ nói, thà hủy một tòa miếu còn hơn phá vỡ một mối nhân duyên, anh ta trong lúc vô tình đã tạo nghiệt lớn vậy rồi.
Anh ta ngồi không yên, rót trà cho Trần Lộc Xuyên, “Lộc Xuyên, mừng cho cậu. Trước kia có một số chuyện… Tóm lại không nói nhiều, lấy trà thay rượu, tôi kính cậu một ly!”
Trần Lộc Xuyên không nói gì, chỉ cười cười, nhận lấy chén trà một hơi uống cạn.
Cảnh Hạo Nhiên ngồi xuống một lúc lâu, vẫn có cảm giác mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Họ lại nói chuyện một lúc nữa thì điện thoại của Phùng Giai đổ chuông. Anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cat-bui/1145503/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.