Hành động này của Trần Lộc Xuyên hơi thất lễ, Sài Vi trợn mắt, ghé sát vào tai Lâm Duyệt hỏi, “Anh ta có ý gì?” 
Lâm Duyệt thầm thở dài, thấp giọng nói, “Quên đi.” Sau đó, cô bổ sung một câu, “Về sau cậu đừng tạo cơ hội gì nữa, tớ và anh ấy không có cơ hội.” 
Sài Vi khoát tay, “Tùy cậu. Hoàng đế chưa vội thái giám đã gấp.” 
Bữa tiệc thường niên bắt đầu. Theo thông lệ, các lãnh đạo phát biểu trước. Đến lượt Đan Nhất Phong, ông nói, “Trước khi ăn, chúng ta cùng tham gia vài hoạt động để làm nóng không khí nhé? Tôi và những người trong nhóm lãnh đạo đã chuẩn bị chút lì xì cho mọi người, số lượng không nhiều lắm, chỉ có năm mươi cái[1], nhanh tay thì có, chậm thì hết. Nào nào, mọi người mở ra đi. Tôi kêu khẩu lệnh …..” 
[1] Hồng bao điện tử, mỗi hồng bao sẽ có một số tiền riêng, ai may mắn sẽ nhận được nhiều. 
“Anh Đan, chờ một chút!” 
Đan Nhất Phong cười nói, “Được rồi, xong chưa? Tôi bắt đầu phát nhé….” 
Sài Vi, “Tớ chỉ cướp được 18 tệ!” Cô hỏi Lâm Duyệt, “Cậu thì sao?” 
Lâm Duyệt cười mà không nói, giơ màn hình lên. 
“388?!” 
Mọi người thấy Lâm Duyệt cướp được nhiều tiền nhất, còn chưa bắt đầu ăn đã phạt cô uống ba chén. Tửu lượng của Lâm Duyệt không cao, lén nhờ Sài Vi uống đỡ. 
Sài Vi hừ hừ hai tiếng, “Cậu đưa lì xì cho tớ thì tớ giúp.” 
“Vậy thì quên đi.” 
Cơm nước xong, lì xì lại được phát lần nữa. Lần này mới là lần phát chính, ai cũng có phần, chỉ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cat-bui/1145480/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.