Hủ tiếu vò viên thật nóng.
Chỉ cần nóng thì dầu có dở cũng chẳng khó ăn.
Thư Hương gắp một miếng cho vào miệng và nàng đặt đũa xuống nhìn chăm chăm vào mặt Lữ Ngọc Hồ.
Chờ cho hắn “lùa” một hơi, nàng hỏi :
- Anh bảo chỗ này nổi tiếng đây phải không?
Lữ Ngọc Hồ vừa nhai vừa ậm ừ gụt gặt.
Thư Hương gặn lại :
- Nổi danh nhờ bán cái hủ tiếu vò viên này?
Lữ Ngọc Hồ bưng tô lên húp và cũng ậm ừ gụt gặt.
Thư Hương nhìn hắn húp sột sột và nàng lắc đầu thở ra :
- Tôi thấy những người này đều có bịnh.
Húp hết thứ nước trong tô, Lữ Ngọc Hồ mới chịu buông đũa, ngẩng mặt lên :
- Ai?
Thư Hương nói :
- Những người đến ăn ở đây nè.
Lữ Ngọc Hồ chép chép như đang ngon miệng lắm và hắn lắc đầu :
- Không có bịnh.
Thư Hương hỏi :
- Còn người này?
Lữ Ngọc Hồ nhìn theo ánh mắt của nàng, hắn thấy người đàn ông ngồi đối diện.
Người đó vận y phục màu xanh bằng thứ hàng xem thật dầy nhưng lại thật mịn, chứng tỏ hắn thuộc dân sang.
Hắn không lớn tuổi lắm, nhưng con người xem ra đạo mạo uy nghi, chỉ cần nhìn vào gương mặt đó, bất cứ ai cũng không thể khinh lờn, mặt dầu hắn đang ngồi trên chiếc bàn xiêu vẹo.
Thư Hương nói :
- Hắn là con người có địa vị.
Lữ Ngọc Hồ gật đầu :
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cat-bui-giang-ho/2160068/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.