Đào Liễu cười : 
- Thật không hiểu tại sao mà tiểu thơ lại không thèm chú ý gì hết, đã thấy tôi là Đào Liễu, hay ít nhất cũng là quá giống Đào Liễu, đáng lẽ mọi cử chỉ của tôi, tiểu thơ phải để ý, thế nhưng khi tôi cố ý làm đổ trà và trao cho tiểu thơ một mảnh giấy vo tròn tiểu thơ cũng không thấy, để cho nó rơi ngay chỗ ngồi, cũng may, chút nữa là tôi bị chúng hại rồi. 
Thư Hương cau mặt : 
- Lạ quá, không hiểu tại sao lúc đó ta lại không chú ý... 
Đào Liễu biết tại sao, nhưng cô ta không nỡ nói: “Còn tâm trí đâu mà chú ý!” 
Thật lâu, Thư Hương lắc đầu : 
- Cho đến bây giờ ta thật cũng vẫn chưa hiểu tại sao họ lại dốc tâm hãm hại ta mãi như thế ấy? 
Đào Liễu nhếch nhếch môi : 
- Nói hãm hại thì cũng không phải, họ chỉ muốn cưới cho được cô nương thôi, chớ không hãm hại gì cả. 
Thư Hương nhướng mắt : 
- Làm gì mà phải tốn hao tâm cơ quá vậy? Nhưng ai là kẻ chủ mưu? 
Đào Liễu đáp : 
- Lưu tiên sinh. 
Thư Hương lại phát run : 
- Hắn... hắn âm mưu với Trương Hảo Nhi? 
Đào Liễu cười : 
- Trời đất, cho tới bây giờ mà tiểu thơ vẫn còn không biết nữa sao? 
Thư Hương hỏi : 
- Như vậy là hắn không có bị ai điểm huyệt hay gì hết? 
Đào Liễu bĩu môi : 
- Ở đó mà điểm huyệt, chỉ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cat-bui-giang-ho/2160043/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.