Nhưng nếu thoát ra khỏi phòng thiết bị thôi chúng tôi chỉ mới thànhcông một nửa. Bởi lẽ nơi cắm trại của chúng tôi rất xa, tít đến tận ThủĐức. Nhẩm tính từ đấy đến đó mất khoảng 20 cây số là ít. Đi bằng xe đạpthì có mai mới tới. Lam Ngọc có một chiếc đạp điện nhưng đã để ở nhà rồi nên chúng tôi đành gọi taxi đi đến đó để tiệm kiệm tối đa thời giannhất. Thế nhưng đó vẫn chưa phải là rắc rối lớn nhất của chúng tôi.
Toàn bộ cổng trường trước sau đều đã bị khóa lại, nếu muốn thoát rangoài gọi taxi thì phải leo cổng nhảy ra. Mà chân tôi bị đau như thếnay, đến đi đã rất khó khăn rồi huống chi phải leo lên những thanh cổngcao vút đó.
Tuy nhiên Lam Ngọc đã rất quả quyết:
-Phong lên đây Ngọc cổng cho!
-Ơ, như thế kỳ lắm, ai lại để con gái cổng chứ!
-Giờ này mà con ngại gì nữa, thế Phong không lo cho Lanna sao?
-Ơ…ùm…đành vậy?
Chẳng thể làm gì hơn, tôi đành leo lên lưng Lam Ngọc để nàng cổng.
Đây ắc hẳn là lần đầu tiên tôi được một người con gái cổng như vậy.Cảm giác thật lạ, nó cứ lâng lâng, chộn rộn trong lòng chẳng thể nào tảđược. Nhưng tôi phải thừa nhận rằng, tấm lưng của Lam Ngọc rất ấm, cả bờ vai của nàng cũng thế. Còn mái tóc của nàng thì khỏi phải nói, thướttha, mượt mà lại còn rất thơm nữa, nếu như có được ở trên lưng nàng nhưthế này cả đời, tôi cũng bằng lòng.
-Giờ sao đây, cổng cao quá, chắc Ngọc không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cappuccino/2224648/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.