Chúng tôi đã hoàn toàn mắc vào bẫy của thằng bí thư khốn nạn kia. Cảhai bây giờ đều mắc kẹt trong phòng thiết bị mà chẳng tìm thấy một lốithoát nào ngoài cánh cửa chính bị đóng cứng ngắc cả.
Cửa chính phòng thiết bị được nhà trường cho làm rất kiên cố vì phòng thiết bị ngoài mấy vật dụng cũ kĩ được chất thành đống ra, còn chứanhiều đồ dụng đắc giá của trường nên được làm cửa bằng thép rất chắc.Sức lực của người thường chẳng thể nào phá được nó, trừ khi là siêu nhân hoặc đại loại thế. Cho nên từ nãy đến giờ những nổ lực tông cửa của tôi và Lam Ngọc đều trở thành công cốc, cánh cửa vẫn không suy chuyển mặccho cả đôi vai tôi đã run lên vì đau. Đôi đoán Lam Ngọc cũng đau nhưtôi, nhưng nét mặt nàng vẫn nghiêm nghị không bộc lộ ra.
Chẳng thể nào tin được bọn tôi lại bị thằng bí thư cho vào rọ dễ dàng đến như thế. Tôi đã cảnh giác nó, đề phòng nó từng chút một nhưng cuốicùng vẫn bị mắc bẫy.
Theo như tôi đoán, chiếc bẫy này đáng lẽ nó đã giăng ra cho Ngọc Lan để nó có thể vờn bắt với nàng trong này nhưng do tôi đã thay thế nàngnên nó đã xoay chuyển kế hoạch nhốt tôi lại để có cơ hội gần gũi vớinàng trong lúc cắm trại.
Đó là một kế hoạch khá hoàn hảo khi nó còn thành công mỹ mãn ngoài dự kiến với việc nhốt luôn cả Lam Ngọc theo cùng. Vì theo như tôi biết,Lam Ngọc cũng là một chướng ngại vật khiến nó không thể tiếp cận NgọcLan được,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cappuccino/2224647/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.