“-Phong à! Mình…đi đâu chơi đi, lâu rồi…Mai không được đi đâu hết, buồn lắm…!”
Câu nói tưởng chừng như bình thường đó của Mai lại xoáy vào lòng tôibiết bao nỗi thương cảm về số phận của một đời người. Phải rồi…! Giađình em đã đổ vỡ, ba em cờ bạc, rượu chè, đứa em cẩn phải đi học, mọitrách nhiệm gánh vác gia đình đều do em và mẹ em đảm nhận. Có lẽ đã lâulắm rồi Mai không được đi đâu chơi, có lẽ em cần một nơi nào đó để bùđắp những tháng ngày cơ cực mà em phải chịu đựng. Được…! Tôi sẽ dẫn emđi, đưa em đến nhưng nơi mà em hằng mong ước! Để em có thể tìm lại niềmvui mà em đáng phải có.
==================
Đèo Mai đi trên chiếc xe fuhachi đầy kỷ niệm, Mai nói em muốn đếnWonderland ở Tân Phong, Quận 7. Cũng được! Nhưng xem ra thằng này tôiphải nhín tiền gạo lại rồi, cơ mà tôi cũng có ăn nhiều đâu, tháng nàocũng còn dư tiền bộn. thay kệ, em nó vui là được…!
Vừa vào đến cổng, em Hoàng Mai thích thú chỉ ngày vào chỗ đu quay,lúc đầu tọi cũng định mua một vé thôi! Chậc…! 16 tuổi đầu mà còn chơi đu quay thì ngại phải biết, gặp mấy đứa con nít nhìn mình mà xì xầm tonhỏ, khó chịu lắm, chỉ muốn đấm cho nó phát thôi.
Kì kèo mãi cũng đành mua hai vé, bởi em nói là tôi không chơi cùngthì em nó cũng không chơi! Đến khỗ! Ngồi trên đu quay mà thấy ngưa ngứathế nào ấy, mấy thằng choai choai cứ nhìn tôi mai, còn em thì cứ cườitươi như hoa! Đấy! Hên cho bọn nhóc đó, em nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cappuccino/115288/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.