🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Những người đồng nghiệp khác ngồi trong suối nước nóng, nhìn hai người trên bờ với vẻ mặt phức tạp.
Chà lưng thì chà lưng, một người đầu thì cúi thấp như vậy, một người động tác vừa nhẹ vừa chậm, là muốn như thế nào…
Chà được mấy cái, Đàm Tự liền dừng lại.
Đàm Tự để khăn sang một bên: “Được rồi, xuống thôi”
“…Anh xuống trước đi, tôi tí nữa sẽ xuống.” Túc Duy An nói.
Đàm Tự nhướn lông mày, tiếp túc đem ống nước dội lên người, cũng không đứng lên, hai người chỉ ngồi bên hồ tắm.
Những người khác đều chán chường ngồi trong suối nước nóng, không dám nói chuyện.
“…cái đó, tôi ngâm xong rồi, các cậu tiếp tục.” Cuối cùng một người đồng nghiệp không chịu được bầu không khí xấu hổ này, cười cười đứng lên.
Lập tức có người đứng dậy theo, “Tôi cũng ngâm không ít rồi, cùng nhau đi.”
“Thế tôi cũng…”
Bọn họ cứ như thế ra ngoài, cả phòng tắm chỉ còn lại Đàm Tự và Túc Duy An ngồi đó.
Buổi tối trời lạnh, Túc Duy An không chịu được rùng mình một cái.
“Đi ngâm nước.” Đàm Tự nhìn thấy động tác nhỏ này, đứng dậy nói: “Nếu không cảm lạnh.”
Túc Duy An vẫn lắc đầu: “Tôi… tiếp tục dội nước.”
“Cậu vào trước, tôi quay lưng lại, không nhìn cậu.” Đàm Tự nhìn một lúc, bình thản nói: “Nếu không chúng ta ngồi đây một tối.”
“…”
Túc Duy An không nói chuyện, có chút xấu hổ sau khi bị nhìn thấu.
Đàm Tự quay người lại về một hướng.
Túc Duy An vội vàng chạy tới, gấp khăn tắm, đội lên đầu, ngồi xuống trong góc tắm suối nước nóng.
Tác dựng của nước nóng quả thực diệu kỳ, vừa ngồi xuống, thân thể thư giãn rất nhiều.

“…Tự ca, tôi xong rồi.” Cậu nói với nam nhân vẫn còn quay lưng lại.
Đàm Tự "Ân" một tiếng, đứng dậy sải bước đi tới, đưa tay lên eo, chuẩn bị cởi khăn tắm lớn.
Túc Duy An không có thời gian né tránh, liền nhắm mắt lại.
Mãi đến khi nghe tiếng nước chảy, mới chầm chậm mở he hé mắt.
Đàm Tự nằm đối diện với cậu, sờ lấy khăn ướt trên tay: "Sao cậu lại đội cái thứ này lên đầu?"
Túc Duy An: "Khăn ướt có thể hạ nhiệt."
Gấp khăn tắm xong, Đàm Tự chống tay lên mép hồ hỏi người đối diện: "Ngày mai đi đâu?"
“…không đi đâu cả.” Dưới tác dụng của suối nước nóng, Túc Duy An cảm thấy toàn thân thả lỏng, cậu uốn cong người dán vào hai chân, ném ra lý do cự tuyệt rất chính đáng, “Ngày mai có công việc. "
Đàm Tự không nói nhiều, người dựa về phía sau, nhướn mày, như một người địa chủ thời xưa: “Hai người hàng xóm đã trở lại?”
Người đàn ông ngữ khí bình thường, bày ra tư thế thoải mái khi nói chuyện.
"Ân," Túc Uy An suy nghĩ một chút, "Hình như đã trở lại."
“Nếu họ lại quậy phá, cậu gọi điện cho tôi, sau đó báo cảnh sát.” Đàm Tự nói.
Như thế nào cũng là lên báo cho anh trước đi…
“Được” Túc Duy An đáp ứng.
“Đúng rồi, cậu không biết đi, tôi là đàn anh của cậu.” Đề tài đột nhiên thay đổi, Đàm Tự nhắm mắt lại, “Trung học tôi cũng học ở trường B, nhưng tôi đã đi nước ngoài sau khi học nửa tháng.”
Ngay sau khi câu nói này được phát ra, đột nhiên im lặng trong hai phút.
Đàm Tự nghi ngờ mở mắt ra, nhìn thấy người đối diện với vẻ mặt ngơ ngác, trong mắt hiện lên vẻ hoang mang.
"Sao vậy," Đàm Tự cau mày, "Cậu không phải học ở trường B sao?"
“…Có” Túc Duy An nói.

Đàm Tự tinh ý nhận thấy tâm trạng của cậu nhóc có chút không đúng, nên nheo mắt lại, không nói gì thêm.
Khi mở mắt ra lần nữa, anh phát hiện làn da bên ngoài suối nước nóng của Túc Duy An đỏ bừng.
“Da của cậu sao lại nhạy cảm như vậy?” Đàm Tự cười nhẹ.
Túc Duy An mơ mơ màng màng mở to mắt, "... ừm."
Đàm Tự phát hiện ra là không đúng.
"Đừng ngâm," anh lập tức đứng dậy và đi tới.
Túc Duy An mặc dù đang chóng mặt, nhưng cũng vô thức nhắm mắt lại khi thấy người đối diện sắp đứng dậy.
Khi một người nhắm mắt lại, cảm giác thăng bằng của anh ta sẽ trở nên rất kém, Túc Duy An liền ngã sang một bên.
Một đôi bàn tay to lớn bắt lấy cậu.
Đầu choáng váng, nhưng cảm giác động chạm vẫn rất rõ ràng, Túc Duy An thân người rất nóng, người kia cũng rất nóng, da thịt dính vào nhau, chỉ cảm thấy… cứng cứng, dựa vào có chút không thoải mái.
Đàm Tự giúp Túc Duy An đến bên bờ suối nước nóng không tốn nhiều sức, vừa định đi lên, Tô Duy An đột nhiên cúi người xuống, nhặt chiếc khăn tắm lớn đặt trong khung quần áo, lúc ra ngoài nhanh chóng che chắn cho mình một cách chắc chắn.
Trong tình huống này còn để ý đến chuyện này, Đàm Tự cảm thấy buồn cười không thể giải thích được, “Hay là cậu đứng vững, tôi cũng che?”
Anh vỗn dĩ là nói đùa, không nghĩ Túc Duy An gật gật đầu, sau đó từ từ vùng vẫy lên bờ.
Đàm Tự: “…”
Túc Duy An thật sự có chút chóng mặt, Đàm Tự vừa mới bắt đầu nhắc đến, những chuyện trước kia tự dưng xuất hiện trong đầu.
Nghĩ đến đây, liền không tự giác muốn ngâm đầu xuống nước.
Lên bờ, không đợi Đàm Tự liền lảo đảo đi ra khỏi khu tắm nam, trong phòng thay quần áo có một cái băng ghế cho mọi người nghỉ ngơi, mặc áo choàng tắm nằm xuống ghế.
Đàm Tự cũng đi theo Tô Duy An liếc mắt một cái, một tay chống lên trán, trầm giọng nói: "... Từ ca, anh về trước đi. Tôi nghỉ ngơi một lát rồi mới rời đi."
Nam nhân liếc hắn một cái, mặc áo choàng tắm đi ra ngoài không nói lời nào.
Xung quanh yên lặng, Túc Duy An nhắm mắt lại gần như đi vào giấc ngủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.