🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Khách sạn ở gần nơi diễn ra cuộc bầu chọn, vì Đàm Tự đặc biệt yêu cầu, Thích Như Dịch đã sắp xếp một khách sạn theo phong cách Nhật Bản.
Đặt tổng cộng 5 phòng, Trầm Thần và một cô gái khác ở cùng một phòng, Đàm Tự ở một phòng riêng, 6 người đàn ông khác ở 3 phòng còn lại.
Túc Duy An yên lặng đứng một bên, đợi phân chia phòng.
Không lâu sau, nhìn thấy Đàm Tự đang xoay tròn chiếc chìa khoá phòng, hướng cậu đi tới: “Đem hành lý về phòng.”
Túc Duy An nói: “…Tôi vẫn đang đợi phân phòng.”
“Không phải đã phân xong rồi sao?” Đàm Tự đẩy hành lý thuận thế đẩy cả Túc Duy An đi: “Cậu và tôi cùng một phòng.”
Túc Duy An sững sờ, vô thức nhìn về phía các đồng nghiệp đang đứng.
Mọi người cảm nhận thấy ánh nhìn của cậu, nhanh chóng ôm lấy hành lý của mình: “Phó chủ tịch, vậy bọn tôi về phòng trước.”
“Ân” Đàm Tự hài lòng gật đầu.
Hoàn toàn không cho Túc Duy An cơ hội phản kháng.
Tất cả mọi thứ của khách sạn đều mang phong cách Nhật Bản, ngủ đều là trên chiếu tatami, Đàm Tự vừa vào đến cửa phòng, mày liền cau lại.
Hầu hết người Nhật tương đối thấp, vì vậy các kiểu dáng khác nhau của họ được thiết kế theo chiều cao trung bình.
Cánh cửa trước mặt, không cao hơn là mấy so với Đàm Tự.
Anh hừ một tiếng, cúi người xuống mở cửa.
Túc Duy An đi sau anh, vừa vào phòng liền xem xét một cách cẩn thận.
Cũng được, phòng rất lớn, chiếu tatami cũng rất to, lúc ngủ sẽ không đụng vào nhau, thậm chí còn có thể mở ra một bờ sông Chu và nhà Hán.
Đàm Tự ngồi xuống đất, nâng cằm về phía Túc Duy An, ra hiệu cho cậu cũng ngồi xuống.
“Sắp xếp hành lý, buổi chiều phải ra ngoài.:
Túc Duy An ngạc nhiên: “Ra ngoài làm gì?”

“Đi lang thang xung quanh.”
Túc Duy An khẽ gật gật đầu: “Hành lý của tôi không cần sắp xếp, khi nào cần lại lấy ra.”
Đàm Tự nhìn thời gian, đã là 4 giờ chiều rồi.
“Đói bụng chưa?” Anh hỏi
Túc Duy An lắc đầu: “Ăn đồ trên máy bay lo rồi.”
“Vậy đi thôi” Đàm Tự nói xong liền đứng dậy.
Trực tiếp ra khỏng cửa lớn của khách sạn, Túc Duy An mới phản ứng lại: “Những người khác…không đi sao?”
“Bọn họ nói quá mệt rồi.” Đàm Tự tuỳ ý nói ra lý do, thật ra những người khác căn bản không biết chuyện này.
Túc Duy An lập tức tay chân cảm thấy không thoải mái, lại không thể trực tiếp quay về khách sạn, chỉ có thể đi sau Đàm Tự.
Đàm Tự quay đầu nhìn cậu, giảm tốc độ, cuối cùng thành công đi cùng một hàng với Túc Duy An.
“Trước đây đã đến Nhật Bản chưa?” Đi đến ga tàu, Đàm Tự hỏi cậu.
Túc Duy An gật đầu: “Đi rồi”
“Cũng là đi xem cái tổng bình chọn này?” Đàm Tự hỏi
“…Ân”
Đàm Tự hỏi: “Bọn họ không thể yêu đương, sao lại nhiệt tình như vậy.”
Túc Duy An không biết trả lời thế nào, cậu mặc dù thích Sakura, nhưng không phải là loại yêu thích kiểu muốn yêu đương.
Đàm Tự cũng không hỏi lại, anh nhìn nhóm người đồng nghịt bên ngoài tàu điện ngầm, hừ lạnh, kéo tay Túc Duy An đi: “Ngồi xe taxi.”
“Đừng” Túc Duy An thu tay về, “Ở đây xe taxi rất đắt”
“Đắt chỗ nào” Đàm Tự nói “Không cần cậu trả tiền”

Túc Duy An vô cùng kiên định lắc đầu: “Tôi ngồi tàu điện ngầm”
Với sự kiên định hiếm có của Túc Duy An, không nghi ngờ gì nữa, Đàm Tự đã bị đánh bại, mười phút sau, hai người lên tàu điện ngầm.
Tàu điện ngầm Nhật Bản nổi tiếng đông đúc, bọn họ xếp ở cuối hàng, thành công bị ép vào mép cửa, Túc Duy An phải bám vào cửa để đứng vững.
Đến trạm tiếp theo, một nhóm người khác lên xe, nhưng họ vẫn không chen được vào giữa.
Cửa vừa mở vẫn không có cảm giác gì, khi cửa đóng lại, Túc Duy An thở không ra hơi.
Đàm Tự đang đứng trước mặt cậu, vì đông người nên Đàm Tự phải chống hai tay ra trước cửa, cố gắng kiềm chế hết mức có thể nghiêng người xuống.
Cậu có thể cảm nhận được hơi thở của Đàm Tự phả vào trán.
Hai người đứng đối mặt với nhau như thế này, Tô Duy An không còn chỗ nào để trốn, chỉ có thể áp đầu vào cửa với khuôn mặt đỏ bừng.
“Mặt cậu lại đỏ rồi.” Đám người ồn ào, nhưng giọng nói của Đàm Tự vẫn đều đặn rơi vào tai Túc Duy An.
Túc Duy An: “…quá nóng rồi”
Dựa quá gần, môi của Đàm Tự suýt chút nữa đã chạm vào tóc của người trước mặt.
Ngửi thấy mùi dầu gội tươi mát trên tóc, Đàm Tự đột nhiên nghĩ đến sự tiếp xúc buổi trưa trên máy bay.
Vì chăm chỉ luyện tập, lên cơ bắp trên người của Đàm Tự được tính là rất tuyệt, toàn thân rất săn chắc. Vì vậy, khi chạm môi Túc Duy An, phản ứng đầu tiên của anh là - nó rất mềm.
Lời nói nhẹ nhàng, tính tình ôn hòa, tai mềm mại, môi mềm.
Đông người như vậy có chút nóng, Túc Duy An rốt cuộc nhịn không được, dùng mu bàn tay nâng lên, vén tóc gãy trên trán.
Khi thu tay lại, cậu vô tình đụng phải tay của Đàm Tự đang buông thõng xuống.
“…Anh đứng mệt không, hay là chúng ta đổi vị trí?” Túc Duy An khẽ hỏi.
Bất quá, Đàm Tự không chút do dự đáp lại: "Sao tay ngươi mềm như vậy."
Nói xong, anh nắm lấy tay Túc Duy An, nắn nắn hai lần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.