Trợ lý rất nhanh liền đến, Đàm Tự người này, bình thường thà tự lái xe cũng không chịu thuê tài xế, để cho người khác biết rõ nơi ở của mình cảm thấy không thoải mái. 
Anh ngồi đằng sau, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, trong lòng tính toán gì đó. 
Từ Từ và mấy hộp thuốc để đổi Túc Duy An. 
Chuyện mua bán này cũng không tính là thiệt. 
Túc Duy An buổi chiều ngày thứ hai liền nhận được điện thoại của Đàm Tự, bảo cậu đến sân vận động trước đó. 
Lúc Túc Duy An đến, Đàm Tự vừa hay chơi bóng xong, chiếc áo lót bên trong cũng đã ướt sũng. 
Đàm Tự bắt tay rất cân đối, nhìn thấy Túc Duy An liền đứng xa mấy bước: “Cách xa tôi một chút, trên người tôi toàn mùi.” 
Túc Duy An gật đầu, cùng anh ra khỏi sân vận động, đi đến phía trước xem Đàm Tự hỏi: “Biết lái xe không?” 
Túc Duy An lắc đầu: “Không biết.” 
“Mau đi học đi.” Đàm Tự chỉ chỉ: “Ngồi ghế sau.” 
Lên xe, Đàm Tự mở toàn bộ cửa sổ. 
Đi được một đoạn ngắn Túc Duy An mới nhỏ tiếng hỏi: “Tự ca…chúng ta đi đâu?” 
“Tí nữa tôi chơi Poker.” Đàm Tự nói. 
Túc Duy An lăng người, chơi Poker đem tôi đi làm gì? 
Hình như nhìn ra sự nghi hoặc của cậu: “Ngày trước tôi đánh bài đều mang theo Từ Từ, rùa chiêu tài, may mắn.” 
“…Nhưng tôi lại không chiêu tài.” Túc Duy An nói. 
Đàm Tự cười nhẹ: “Có còn hơn không.” 
“…” 
Trước khi chới Pocker, đương nhiên phải về nhà tắm rửa. 
Túc Duy An đi đến cửa liền dừng lại: “Tự ca, tôi ở 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cap-tren-luon-treu-choc-toi/1656732/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.