Về đến văn phòng, Túc Duy An mới nhớ ra chuyện wechat: “Tự ca, nhóm wechat tôi đã mở hết rồi, trực tiệp cho anh vào được không?” 
Đàm Tự: “Cho cậu của cậu thì được, đừng cho tôi.” 
Túc Duy An thu điện thoại lại: “Ừm…” 
“Đợi đã.” Đàm Tự dơ tay ra, “Mở danh sách nhân viên tôi xem.” 
Túc Duy An ngoan ngoãn đưa điện thoại ra. 
Đàm Tự đếm rồi đếm, số lượng trùng khớp với số người của bộ phận thiết kế trong dự án, anh không hài lòng nói: “Làm sao toàn bộ đều thêm vào?” 
Không đợi Túc Duy An trả lời, anh lại tiếp tục nói: “Tôi đưa cho cậu một con dao, có phải hay không còn phải dạy cậu cách đâm?” 
Túc Duy An cúi đầu: “Rốt cục là gửi thông báo…cái gì.” 
Đàm Tự hừ một tiếng, đưa điện thoại trả về. 
Hôm nay không có điện thoại làm phiền, Túc Duy An cần mẫn vẽ tranh đến 10 giờ mới kết thúc, vẫn là Đàm Tự đứng lên trước, anh hài lòng đặt bút xuống. 
Đàm Tựu đi đến bên cạnh bàn sách, đặt bút vào chỗ cũ, đột nhiện năm lấy đuôi tóc cậu hỏi: “Cậu là đang nuôi bím tóc à? 
Tô Duy An vô thức sờ sờ tóc của mình, vô tình chạm vào tay Đàm Tự, sau đó rụt lại: "Không có..." 
“Có thời gian đi sửa lại tóc đi,” Đàm Tự cau mày, “Tóc dài rối rắm, không có tin thần.” 
Túc Duy An gật đầu, nhẹ nhàng ân một tiếng. 
“Cuối tuần liền đi.” Đàm Tự bổ sung thêm, “Đi đến cho tốt, cắt cho đẹp một chút.” 
Túc Duy An lại gật đầu: “Được.” 
Đáp ứng quá nhanh, về đến nhà 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cap-tren-luon-treu-choc-toi/1656726/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.