Hứa Niệm cố gắng giữ lấy chút ý thức cuối cùng: "Xin lỗi, tôi không phải cố ý, tôi có thể sửa lại chỗ tài liệu này, cô đừng tức giận."
Trên thực tế, số liệu tác động rất nhỏ, nhưng Trần Yên Nhiên vẫn luôn không thích Hứa Niệm ở bên cạnh Giang Chỉ, cho nên cô ấy mới tìm cơ hội để bắt lỗi.
Hứa Niệm biết rất rõ điều này, nhưng cô đã sai trước, bị mắng vốn dĩ cũng chẳng phải là chuyện to tác gì. Cô chọn cách xin lỗi ngay lập tức và giải quyết sự việc.
Hơn nữa, cô dường như không thể chịu đựng được nữa.
Nếu là một người bình thường thì chẳng sao cả.
Nhưng làm sao Trần Yên Nhiên có thể để cô đi?
"Nếu mọi người đều mắc sai lầm và có thể giải quyết chỉ bằng một lời xin lỗi thì ai sẽ chịu trách nhiệm tổn thất của công ty?" Trần Yên Nhiên khoanh tay, nhìn Hứa Niệm bằng ánh mắt khinh thường.
Cô ấy có thể nhìn ra Hứa Niệm đang có vấn đề, nhưng chuyện này có liên quan gì đến cô ấy? Giả bệnh là việc không tốt! Làm rối loạn trật tự nơi làm việc, thì chết cũng đáng đời lắm.
"Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, nếu có tổn thất xảy ra thì tôi sẽ đứng ra chịu trách nhiệm.
Hứa Niệm còn chưa nói xong, một bóng người đổ ập xuống, Giang Chỉ không chút do dự đứng trước mặt của cô, tựa như có một vị thần giáng thế, "Cô ấy phải chịu trách nhiệm gì?"
Hứa Niệm: "???"
Chẳng lẽ cô lại nói sai nữa sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cap-tren-co-muu-do-lam-loan-voi-toi/3505097/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.