Lưu Mỹ núp sau bàn làm việc, nhân cơ hội nhìn về hướng phòng làm việc của Giang Chỉ, trong mắt tràn đầy nghi hoặc và dò xét, nhưng bên trong lại không có động tĩnh gì, yên tĩnh đến mức khiến người ta nghi ngờ.
"Kỳ lạ, có gì đó không ổn. Vừa mới yên bình được một thời, tại sao lại trở nên kỳ lạ như thế này? Chẳng lẽ . . ."
"Có thể là chuyện gì?" Lưu Mỹ không thể đè ép được hoài nghi ở trong lòng. Cô quay người lại, lập tức bắt gặp ánh mắt đáng sợ của cấp trên: "Lưu Mỹ! Cô đang làm gì vậy? Cô không tập trung vào công việc mình, cứ suốt ngày thả hồn đi đâu thế? Nếu để tôi bắt gặp cô bị như thế này thêm một lần nữa, cô sẽ bị trừ lương."
Lưu Mỹ gật đầu như một người ngốc, "Vâng, tôi sẽ làm ngay, tôi sẽ làm ngay. Tôi chỉ đang xem xét chi tiết vụ án, chắc chắn không phải là làm việc riêng, chị phải tin tôi."
"Hừ!" Cấp trên hừ lạnh một tiếng, giẫm giày cao gót rời đi.
Đối phương vừa rời đi, Lưu Mỹ ngồi phịch xuống ghế văn phòng, cô vẫn lo lắng cho sự an toàn của Hứa Niệm, hoàn toàn không thể tập trung vào công việc.
Cô một tay chống cằm, nhìn chằm chằm về phía văn phòng, phỏng đoán xem hai người kia đang làm cái gì vào giờ phút này.
Hứa Niệm gần đây có vẻ không bị ức hiếp nữa, thế nhưng cô ấy trông có vẻ yếu đuối và không được ổn cho lắm.
Chuyện gì thế này?
Lưu Mỹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cap-tren-co-muu-do-lam-loan-voi-toi/3504243/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.