Lưu Mỹ núp sau bàn làm việc, nhân cơ hội nhìn về hướng phòng làm việc của Giang Chỉ, trong mắt tràn đầy nghi hoặc và dò xét, nhưng bên trong lại không có động tĩnh gì, yên tĩnh đến mức khiến người ta nghi ngờ.
"Kỳ lạ, có gì đó không ổn. Vừa mới yên bình được một thời, tại sao lại trở nên kỳ lạ như thế này? Chẳng lẽ . . ."
"Có thể là chuyện gì?" Lưu Mỹ không thể đè ép được hoài nghi ở trong lòng. Cô quay người lại, lập tức bắt gặp ánh mắt đáng sợ của cấp trên: "Lưu Mỹ! Cô đang làm gì vậy? Cô không tập trung vào công việc mình, cứ suốt ngày thả hồn đi đâu thế? Nếu để tôi bắt gặp cô bị như thế này thêm một lần nữa, cô sẽ bị trừ lương."
Lưu Mỹ gật đầu như một người ngốc, "Vâng, tôi sẽ làm ngay, tôi sẽ làm ngay. Tôi chỉ đang xem xét chi tiết vụ án, chắc chắn không phải là làm việc riêng, chị phải tin tôi."
"Hừ!" Cấp trên hừ lạnh một tiếng, giẫm giày cao gót rời đi.
Đối phương vừa rời đi, Lưu Mỹ ngồi phịch xuống ghế văn phòng, cô vẫn lo lắng cho sự an toàn của Hứa Niệm, hoàn toàn không thể tập trung vào công việc.
Cô một tay chống cằm, nhìn chằm chằm về phía văn phòng, phỏng đoán xem hai người kia đang làm cái gì vào giờ phút này.
Hứa Niệm gần đây có vẻ không bị ức hiếp nữa, thế nhưng cô ấy trông có vẻ yếu đuối và không được ổn cho lắm.
Chuyện gì thế này?
Lưu Mỹ vắt óc không biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Sao có thể như vậy? Nữ ma đầu gần đây có vẻ hơi kỳ lạ, mặt đỏ bừng, như thể là một người đang yêu vậy?
Trong nháy mắt, một ý tưởng đáng sợ nảy ra trong đầu của cô, chẳng lẽ nữ ma đầu đã đạt được mục đích rồi sao?!
Ngay từ đầu Hứa Niệm chính là mục đích của cô ta.
Ôi, Hứa Niệm thật là tội nghiệp! Một bông hoa nhỏ màu trắng vừa bị nữ ma đầu đáng ghét vấy bẩn!!!
Lưu Mỹ nghĩ đến cảnh tượng đó, cô tức giận đập bàn đứng dậy.
Cô chưa kịp rời khỏi chỗ ngồi được hai bước, lập tức đã bị đưa trở lại chỗ làm việc của mình. Cấp trên của cô đã quay trở lại, cô ấy bắt đầu mắng mỏ: "Lưu Mỹ! Bây giờ là giờ làm việc, cô lại định đi tám chuyện sao? Cô nên nhớ công ty không tuyển những người ăn bám, cô mà làm không được việc thì tự động nộp đơn nghỉ việc đi!"
Một lời mắng chính là một cái tát thẳng vào mặt.
Lưu Mỹ biết mình sai, nhanh chóng rụt cổ vào trong cổ áo giống như là chim cút. Cô gật đầu như giã tỏi: "Vâng, vâng, vâng, tôi biết mình sai rồi. Tôi hứa sẽ không có lần sau!"
Cô chỉ làm việc cho có lệ, đầu óc vẫn đang suy nghĩ xem có nên gọi cho thám tử tư không và hỏi xem tình hình diễn ra như thế nào.
Cuối cùng cũng được tới giờ tan làm, Lưu Mỹ mới thở phào nhẹ nhõm và lao ra khỏi công ty.
Cô nhìn quanh để chắc chắn không có người quen nào ở đây, rồi mở cửa xe ngồi vào ghế phụ.
"Thế nào? Đồ đâu? Gần nhất có thu thập được thêm cái gì mới không?" Lưu Mỹ vội vã không nhịn nổi. Cô luôn cảm giác mọi chuyện dường như đã vượt quá giới hạn, nó đã không còn nằm trong phạm vi mà cô có thể tiếp thu được.
"Những bức ảnh đều ở đây, nhưng theo quan sát của tôi, gần đây họ đã gặp nhau nhiều hơn, cách họ thân thiết rất kỳ lạ, nhưng tôi luôn ở rất xa và không thể nghe thấy họ nói gì."
Thám tử tư lấy ra một bìa thư dày cộm, bên trong chứa đầy những bức ảnh chụp lén.
"Cảm ơn, tiền sẽ được chuyển đến tài khoản của anh." Lưu Mỹ nhanh chóng cất ảnh rồi lén la lén lút trở về nhà.
"Để tôi nhìn xem rốt cuộc nữ ma đầu kia đã làm gì với Niệm Niệm." Lưu Mỹ mở ra bìa thư, có khoảng bốn mươi, năm mươi tấm ảnh được chụp, tất cả đều ở những địa điểm không giống nhau, "Kỳ lạ, làm sao bọn họ ngày nào cũng gặp nhau như vậy? Hơn nữa còn ôm ôm ấp ấp, không giống như trước kia."
Niệm Niệm cười vui vẻ như vậy thế nhưng rất miễn cưỡng.
Nhất định là nữ ma đầu đã ép buộc cô ấy!
Lưu Mỹ lật hết tấm này đến tấm khác, càng xem càng cảm thấy không chắc chắn. Chẳng lẽ cô đã đoán sai?
Bối cảnh của các bức ảnh được chụp từ nhiều khu vực khác nhau, từ cổng công ty đến cửa nhà Giang Chỉ.
Hoặc là Hứa Niệm đưa Giang Chỉ về nhà, hoặc là hai người cùng nhau bước vào, hoặc là đang trò chuyện cười đùa trong nhà hàng cách công ty không xa.
Mỗi lần xuất hiện trong ảnh, nét mặt của Hứa Niệm đều tươi cười và không hề có vẻ gượng ép chút nào.
Ngược lại, nó giống như . . . giống như . . . đang yêu!
Đúng vậy! Cô không có nói quá, đó chính là yêu đương! Giống như lúc cô xem một bộ phim, nam nữ chính không thể tách rời nhau dù chỉ một giây!
Cô đoán sai chỗ nào sao? Nói như vậy nữ ma đầu thực sự không có quấy rối Hứa Niệm?
Sắc mặt của Lưu Mỹ phức tạp, cô không thể tiêu hóa được loại thông tin này ngay lập tức được.
"Sao có thể như vậy? Bọn họ không có hợp nhau như thế . . . Điều này thật sự rất kỳ quái!"
Bọn họ thân mật tới mức này từ khi nào?
Tại sao trước đây cô không nhìn thấy nó?
Lưu Mỹ không chịu bỏ cuộc, lật đi lật lại những bức ảnh, cố gắng lật ngược suy đoán buồn cười này, nhưng càng nhìn càng thấy có gì đó không đúng với những gì đang xảy ra.
Trong lúc nhất thời Lưu Mỹ khóc không ra nước mắt, cô chỉ cảm thấy mình giống như một kẻ ngốc thích làm trò hề.
Cả ngày cô đều sợ hãi còn cho rằng Hứa Niệm bị nữ ma đầu đè nát, cực kỳ đáng thương. Thế nhưng đó rõ ràng là Chu Du đánh Hoàng Cái mà, một người nguyện ý bị đánh còn người kia thì sẵn sàng chịu đựng.
Hu hu hu . . . Đây còn chẳng phải là bọn họ phát cơm chó trước mặt mình sao?
. . . . . .
Trong văn phòng, Giang Chỉ có chút thất vọng nhìn thông tin trên bàn, mấy ngày nay cô luôn có cảm giác Hứa Niệm đang cố tình xa lánh mình.
Kể từ lần gặp mặt kia, họ hôn nhau say đắm và ngồi xuống nói chuyện với nhau, quả thực họ đã sống một cuộc sống như mình mong muốn. Thế nhưng hai ngày qua cô luôn cảm thấy Hứa Niệm có chút lơ đãng, cô gần như không nhịn được!
Vì thỏ ôm cây đợi mãi cũng vô ích nên cô chủ động tấn công người kia trước, "Đây là chứng cứ của thân chủ đưa cho chúng ta, em chỉ cần đưa ra hóa đơn người chồng chi trả cho nhân tình là được."
Đang nói chuyện, Giang Chỉ cố tình tiến lại gần, chống khuỷu tay lên ghế văn phòng, giữ Hứa Niệm ở giữa mình và bàn làm việc, khiến đối phương không thể trốn thoát: "Còn có điều gì không hiểu không? Em có thể hỏi chị . . ."
"Không, cảm ơn giám đốc Giang. Em không có gì muốn hỏi." Hứa Niệm tựa hồ không chú ý đến sự tinh tế của Giang Chỉ, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, không hề để ý đến đối phương.
Nhận thấy sự thờ ơ, Giang Chỉ mím môi, đứng dậy quay về chỗ làm việc của mình.
Đây là công ty, cô không nên tốt quá mức sẽ bị người ngoài nhìn ra được.
Nhưng . . . Cô nhất định sẽ thẩm vấn cô ấy thật cẩn thận khi tan làm! Tại sao cô ấy lại không trân quý khi nhận được nó?
"Bộp! Bộp! Bộp" Tiếng đập cửa vang lên.
"Hứa Niệm! Hứa Niệm, cô ra đây đi. Tôi có chuyện muốn hỏi cô." Nghe giọng nói, lập tức biết người tới không phải là người tốt.
Giang Chỉ bị cái này làm kinh động đến.
Hứa Niệm vừa mở cửa ra, lập tức nghe thấy một tiếng hừ lạnh.
Trần Yên Nhiên là nhóm trưởng của một nhóm khác, cô ấy đã từng bị đàn áp trong số những người mới đến và cuối cùng đã leo lên được vị trí như ngày hôm nay. Cô ấy là người ghét những người lợi dụng mối quan hệ quen biết để đi cửa sau.
Tài liệu được ném thẳng vào trong ngực của Hứa Niệm, "Chính cô tự mình xem đi, ngay cả những số liệu này cũng có thể sai, cô còn có thể làm gì nữa? Lúc mới đến, cô là người kém cỏi nhất, không biết vì cái gì mà giám đốc Giang lại chọn cô được nữa?"
"Nếu cô không làm tốt công việc này, những người như cô không xứng đáng ở lại công ty luật của chúng ta."
"Công ty luật của chúng ta cũng không yêu cầu quá khắt khe đúng không? Ít nhất cô cũng đừng phạm những lỗi cơ bản như này. Cô nhìn lại bản thân mình đi, thực tập sinh còn làm tốt hơn cô rất nhiều đó! Cô cũng nên biết rõ năng lực và vị trí của mình ở đâu đi, trèo cao có ngày té đau."
Hứa Niệm nhìn thấy một hình ảnh mơ hồ ở trước mắt. Cô vô thức ngửa đầu ra sau, trời đất quay cuồng, mọi giác quan như ngừng hoạt động, chỉ có Trần Yên Nhiên lải nhải không ngừng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]