Chương trước
Chương sau
"Thư Thư, chị không nóng sao? Chị cởi ra có được hay không ~"

Hứa Niệm gấp gáp, cô còn chưa được mở mang tầm mắt.

"Chúng ta nói chuyện trước đi. Sau khi bắt tay vào việc, em muốn xem bao nhiêu lần cũng được!" Giang Chỉ liếm khóe môi.

Sau khi nói xong, việc cho đối phương xem hay không còn phụ thuộc vào tâm trạng của cô!

"Được! Em nói! Buông tay ra trước đi." Hứa Niệm nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, chảy nhỏ dãi.

Chị ấy thật đẹp! Nhìn thế nào cũng chưa đủ.

Nếu có thể đè chị ấy xuống giường . . . A a a . . .!

Giang Chỉ suy nghĩ một chút, buông tay ra, dùng ngón tay kéo mạnh chiếc nơ đang lung lay sắp rơi ra trên cổ, do cử động của cô mà làm lộ ra một phần tuyệt mỹ của cơ thể.

"Sợi dây có hơi lỏng một chút xíu, bảo bối, em vừa nói gì về nữ ma đầu?"

"Nữ ma đầu, dạo gần đây cô ta đối xử với em quá mức tốt rồi. Em nghi ngờ cô ta có mưu đồ làm loạn với em. Thư Thư, chị có nghĩ cô ta thật sự đang có âm mưu đó hay không?"

Đôi mắt của Hứa Niệm gần như dán chặt vào màn hình.

"Đối xử tốt với em không phải là tốt sao?" Giang Chỉ nghiến răng nghiến lợi. Cô gần như tức giận cười nhạo đứa ngốc này, cô thật không hiểu vì sao mình đối xử tốt với người ta lại bị hiểu là có mưu đồ làm loạn.

Cô cũng không biết nên khen người kia có ý thức bảo vệ bản thân mình quá tốt, hay là giữ mình quá mức trong sạch.

Nhất định đầu óc của cô là bị lừa đá vào lúc trước, đứa nhỏ ngốc này căn bản không có khả năng một chân đạp nhiều thuyền.

"Không, không, không, em không cần những người con gái khác đối xử tốt với em, trong lòng của em chỉ có Thư Thư, chỉ cần Thư Thư tốt với em là đủ rồi!"

Giang Chỉ cảm thấy trái tim như được sưởi ấm, "Đồ ngốc, Thư Thư yêu em như vậy, làm sao lại không đối xử tốt với em? Ý của chị là có khả năng nữ ma đầu có ý tốt với em hoặc có thể nói cô ta nhận ra bản thân đã sai khi lúc trước đối xử không tốt với em cho nên cô ta bắt đầu tu tâm dưỡng tính, thay đổi bản thân để sống tốt hơn."

Giang Chỉ ám chỉ, có ý dẫn về phía mặt tốt.

Trước đây cô không biết người mà bạn nhỏ hay nhắc đến chính là mình, vì thế mà cô vô tư hùa theo bạn nhỏ tự bôi đen chính mình . . . Bây giờ nghĩ lại, ít nhất cô cũng phải cố gắng xây dựng lại hình tượng của bản thân một chút.

Nếu như sau này cả hai thẳng thắn đối đãi nhau, Hứa Niệm lại không thể chấp nhận cô chính là nữ ma đầu thì phải làm sao? Cô không thể tự đào hố chôn chính mình được!

Nhưng Hứa Niệm lại không nghĩ như vậy mà bày tỏ sự trung thành, "Không, không, không, chị không hiểu nữ ma đầu đâu. Nhất định cô ta có ý đồ xấu, nhưng chị yên tâm . . . Mặc kệ cô ta có hành động gì, em cũng sẽ kiên quyết phản kháng."

Giang Chỉ dở khóc dở cười, cô không hiểu được chính mình sao? Nếu trên đời này cô không hiểu được bản thân mình thì còn có ai sẽ hiểu được?

"Ừ, chị biết rồi, chị tin tưởng em!" Giang Chỉ cảm thấy cắn rứt lương tâm khi nói lời này.

Cô cảm thấy Hứa Niệm có thể bị ám ảnh cưỡng chế, nếu không tại sao cô ấy lại chỉ nghĩ đến việc bị ngược đãi?

Cô chỉ muốn đối xử tốt với người yêu bé nhỏ của mình ở thế giới thực, thế mà giờ đây cô còn bị coi là có động cơ thầm kín.

Chậc, thật khó để có một mối quan hệ tốt!

"Được rồi, được rồi, em đã nói xong. Giờ thì đến lúc Thư Thư phải thưởng cho em như đã hứa rồi ~"

Hứa Niệm dang hai tay ra, hai mắt sáng ngời. Cô nóng lòng muốn thưởng thức cơ thể tuyệt mỹ của Thư Thư!

"Được rồi, em muốn được thưởng gì? Ngày mai chị mua cho em." Giang Chỉ làm ra vẻ hào phóng nói.

Làm sao mà cô lại không nhìn ra tâm tư của người kia?

"Thư Thư! Chị biết em không thích điều này mà." Hứa Niệm chống tay lên hông, tức giận nói.

Thư Thư tốt hay xấu? Có cần thiết phải để mình nói ra hay không?!

"Sao? Em muốn cái nào?" Giang Chỉ nhịn không được trong cổ họng cười rộ lên, "Muốn thì cứ nói đi. Em không nói, làm sao chị biết em muốn cái gì?"

Hứa Niệm khó mà mở miệng nên đành cắn răng.

"Chị cho em ba giây, ba, hai . . ."

"Em muốn xem bộ đồ mới của Thư Thư!"

Hứa Niệm không nói, điều mà cô mong muốn chính là có thể nhìn thấy dung mạo người kia một lần, thế nhưng cô luôn luôn bị từ chối hết lần này tới lần khác.

Cuộc gặp gỡ của cả hai chỉ thật sự có ý nghĩa khi họ sống trong thân phận trên mạng.

Thà tận hưởng niềm hạnh phúc ở hiện tại còn hơn bị ám ảnh một cách mù quáng.

"Bảo bối, em không tốt, xem ra hôm nay chúng ta chỉ có thể kết thúc ở đây . . ." Giọng nói của Giang Chỉ có chút nghẹn ngào.

"Được rồi, thực ra em không muốn bộ đồ mới. Em muốn thấy Thư Thư mặc chúng. Chị có thể đáp ứng em được không? Đi mà ~"

Hứa Niệm chơi đùa với Giang Chỉ rất vui vẻ, cách nói chuyện táo bạo và nóng bỏng, rất phù hợp với mong muốn của cô.

"Ừ, nhưng chỉ một chút thôi." Giang Chỉ dùng ngón tay nhẹ nhàng kéo dây lên, động tác rất nhẹ nhàng, cố ý dẫn dụ người kia, "Có muốn hay không?"

Nghĩ đến Hứa Niệm vì mình mà trở nên điên cuồng, cả người của Giang Chỉ không khỏi run rẩy, kích thích tăng lên gấp bội, kích động đến từng tế bào của cô, làn da trở nên hồng hồng, mềm mềm.

"Muốn." Giọng của Hứa Niệm khàn khàn, cô ước gì có thể xông vào màn hình, đè người trên giường xuống, cùng nhau điên cuồng!

"Leng keng . . ." Tiếng chuông nhẹ nhàng vang lên, sợi dây rơi ra, lớp vải mỏng như tơ lụa trượt xuống, làn da trắng như tuyết của phần trên cơ thể liếc nhìn có thể thấy được, mỹ nhân khiến người ta muốn phát điên.

"Bảo bối, sao em không nói gì? Nhìn không rõ sao?" Giang Chỉ ném điện thoại đi. Do động tác của cô mà quần áo trượt xuống bụng dưới, không có gì có thể che được, cảm giác muốn đón nhận nhưng cũng chối bỏ vẻ đẹp đó.

Cô giả vờ đưa tay kéo, nhưng càng kéo cô càng trở nên lộn xộn, bởi vì động tác của cô mà trước ngực run run.

Hứa Niệm mở to hai mắt ra để nhìn, hô hấp trở nên nặng nề, giọng nói khàn khàn cho thấy có gì đó không ổn: "Bảo bối, chị đúng là yêu tinh, em thật sự muốn bắt được chị ngay lập tức."

"Nào, nào ~ Chị sẽ đợi em ở trên giường~"

Hai người trò chuyện nhiệt tình một lúc lâu, cuối cùng cũng buồn ngủ. Họ chúc nhau ngủ ngon rồi chìm vào mộng đẹp.

. . . . . .

Sáng sớm hôm sau, Giang Chỉ dậy sớm, cô thu dọn đồ đạc và mau chóng lên đường đi công tác.

Công ty luật.

Hứa Niệm đang tập trung xem xét vụ án, một tiếng chuông ngắn vang lên.

"Có cuộc gọi ~ Có cuộc gọi ~"

Là Giang Chỉ gọi tới.

"Hứa Niệm, bây giờ cô có ở văn phòng không?" Giọng điệu của Giang Chỉ có vẻ lo lắng, "Tôi đang đi công tác và có một tập tin rất quan trọng trong máy tính của công ty. Cô gửi nó vào hòm thư của tôi ngay bây giờ."

"Được rồi, giám đốc Giang, tập tin đó tên gì?" Hứa Niệm lăn chuột, kẹp điện thoại vào tai và vai, "Giám đốc nói đi, tôi đang nghe đây."

"Cảm ơn. Tệp này nằm trên ổ đĩa D. Tên của nó là【Lâm Thiên Vũ tháng 9 】, làm phiền cô tìm và gửi nó cho tôi, hiện tại tôi đang cần gấp."

Ngữ khí của Giang Chỉ rất gấp, Hứa Niệm cũng không dám chậm trễ, vội vàng tìm tài liệu gửi cho đối phương.

Chỉ là khi cô đang gõ vài chữ Lâm Thiên Vũ, một tài liệu đột nhiên xuất hiện và thu hút sự chú ý của cô.

Dây Dưa 1, Dây Dưa 2, Dây Dưa 3 . . .

Dây Dưa? Đó là cái gì?

Vụ án gì mà lại để tên như thế này?

Hứa Niệm cảm thấy hơi tội lỗi mà nhìn ra ngoài cửa, cô chỉ nhìn thoáng qua, vô tình bấm vào, hẳn là sẽ không bị ai phát hiện chứ? Xem trộm tài liệu của người khác là không có đạo đức, thế nhưng đây chính là tài liệu của công ty, biết đâu sẽ có được kiến thức gì hay ho thì sao?

Sự thật đã chứng minh, Hứa Niệm nghĩ sai

Hứa Niệm đứng hình, đây còn không phải là truyện người lớn sao? Nửa chương cuối còn chưa viết xong.

【 Toàn thân của Giang Tiểu Tuyết đầy vết đỏ, ngực bị bóp bóp đến biến dạng, toàn thân bị kích thích trở nên run rẩy, kiều mị thở hổn hển, "Thiên Vũ, tôi biết sai, về sau không dám bỏ trốn. Cầu xin cô, tha cho tôi!"】

【"Không phải cô thích bị người khác nhìn như vậy sao? Nơi này có vị trí rất tốt, bộ dáng câu hồn này của cô rất đẹp, tôi rất thích. Nào, kêu nhiều lên cho tôi nghe." Lâm Thiên Vũ cắn vào vành tai của đối phương, nhấm nháp từng chút từng chút một . . .】

【 Sau lưng bị đối phương đánh liên tục, lại thêm một lần bị cắn, cơn đau khiến Giang Tiểu Tuyết co người lại: "Đau, cô nhẹ thôi."】

【 Lâm Thiên Vũ không quan tâm đối phương cầu xin như thế nào, cô tăng tốc độ công kích, ngón tay dùng sức đâm vào điểm mẫn cảm của người kia, đầu lưỡi khẽ liếm, "Thả lỏng đi. Chặt quá!】

【"Có người! Có người! Cô ấy chuẩn bị nhìn qua tới, cô mau buông tôi ra." Khóe mắt của Giang Tiểu Tuyết đỏ bừng, nước mắt cô rơi xuống giữa tấm kính. Lâm Thiên Vũ không cho cô cơ hội để trốn thoát. Mặt của cô bị áp vào tấm kính, cô ấy ép cô phải làm vậy. Cô nhìn những bóng người chồng lên nhau phản chiếu trong tấm kính.】

【 Dưới lầu có người ngẩng đầu lên nhìn, không biết có phải nhìn lên chỗ hai người hay không . . .】

Hứa Niệm che mắt lại, nhưng không khỏi lén nhìn qua khe hở, hai má nóng bừng.

A a a a a!

Đây không phải là tiểu thuyết người lớn yêu thích của cô sao?

Quả nhiên nữ ma đầu là một kẻ biến thái! Cô ta dám viết những thứ như vậy trên máy tính của công ty! Chẳng lẽ trong lúc làm việc, nữ ma đầu lại đắm chìm trong việc viết những cái không dành cho trẻ nhỏ này sao?!

Bề ngoài cô ta làm việc chăm chỉ, nhưng cô ta lại bí mật viết những thứ như vậy, không chỉ thế còn sử dụng máy tính của công ty! Đúng là một người phụ nữ đáng khinh!

Nghĩ đến ngày thường nữ ma đầu chững chạc đàng hoàng xử lý công việc thế mà lại viết truyện người lớn ở trong công ty, khả năng cao nữ ma đầu từ đầu đến cuối đều tràn ngập dục vọng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.