Sau khi gọi HR tới lấy văn kiện, Giang Chỉ bước ra khỏi phòng làm việc, nhanh chóng được lễ tân chào đón: "Giám đốc Giang, xe đã chuẩn bị xong rồi, chỉ là hôm nay những người hướng dẫn đều có việc, chỉ để lại một chiếc xe cũ . . . Giám đốc có thể lái nó được không?"
Trên mặt của Giang Chỉ không có biểu lộ gì: "Không được, mau đi tìm một trợ lý đi với tôi."
"Nhưng . . . "
Quầy lễ tân đang gặp rắc rối, hôm nay công ty thật sự rất bận, hầu hết các trợ lý đều đã ra ngoài, chỉ còn lại một nhóm thực tập sinh đang làm những chuyện lặt vặt, có thể cử ai đi được?"
Mắt thấy giữa lông mày của Giang Chỉ có chút không kiên nhẫn, tiếp tân vội vàng tìm sơ yếu lý lịch của nhóm thực tập sinh, lật tới lật lui, rốt cùng cũng chỉ có một mình Hứa Niệm biết lái xe.
"Hứa Niệm! Cô đi theo giám đốc Giang ra ngoài một chuyến, cô biết lái xe mà phải không?"
Hứa Niệm rửa mặt xong, vừa bước vào thì đã bị quầy lễ tân tóm lấy, nhét một chiếc chìa khóa vào tay của cô.
Không chờ Hứa Niệm hoàn hồn, tiếp tân đã đẩy cô lên trước mặt Giang Chỉ: "Giám đốc Giang, chỉ là một cuộc gặp mặt nho nhỏ. Tiểu Hứa rất thông minh, giám đốc để cô ấy theo học hỏi một chút có được không?"
Giang Chỉ nhìn Hứa Niệm một chút, hai mắt của đứa nhỏ ngốc nghếch này đỏ hoe, co ro ở trước mặt cô, nói lắp ba lắp bắp, hô một tiếng: "Giám đốc Giang."
Thông minh sao? Làm sao mà biết được?
Nhưng lúc này thật sự không có cách nào, Giang Chỉ không muốn lãng phí thời gian, cô lạnh lùng gật đầu, ôm văn kiện đi đến thang máy.
Hứa Niệm vội vàng đi theo vào, trong lòng bắt đầu luống cuống.
Cô hỗ trợ cho Giang Chỉ trong công việc nhưng cũng chưa từng đi theo đối phương ra ngoài . . .
Đứng trong thang máy nhìn thân hình gầy gò, Hứa Niệm nuốt một ngụm nước bọt, gửi tin nhắn cho Thư Thư: "Em sợ quá, cảm giác như sắp bị nữ ma đầu ăn thịt!"
Trong thang máy không có tín hiệu, tin nhắn cũng không có chuyển đi. Hứa Niệm thu hồi điện thoại, ngoan ngoãn đi theo sau lưng của Giang Chỉ, tiến vào trong kho xe.
Mở cửa xe cho Giang Chỉ, Hứa Niệm ngồi vào ghế lái, thấp giọng hỏi: "Giám đốc Giang, chúng ta đi đâu vậy?"
Ngữ khí của Giang Chỉ lãnh đạm: "Khu trại tạm giam ở Thành Tây."
Hứa Niệm lấy điện thoại di động ra mở hướng dẫn, lái xe ra khỏi kho xe, bỗng nhiên nghe thấy nữ ma đầu khẽ cười một tiếng ở sau lưng.
Chuyện gì thế này?! Người phụ nữ này sẽ cười sao!?
Tay của Hứa Niệm run rẩy, cố gắng tập trung lái xe nhưng lại vô thức nhìn vào gương chiếu hậu.
Môi của cô ấy hơi nhếch lên và ngón tay gõ nhẹ vào màn hình điện thoại di động, như thể cô ấy đang trò chuyện với người nào đó.
Người yêu sao?
Hứa Niệm không dám suy đoán đời tư của nữ ma đầu nên tập trung lái xe, đến cổng trại tạm giam, Giang Chỉ cầm hồ sơ xuống xe, cô định đi theo. Nhưng Giang Chỉ lại thấp giọng nói: "Tôi không có thời gian mở chứng chỉ của cô, cô không thể đi vào, ở bên ngoài chờ đi."
Hứa Niệm lại ủy khuất.
Cô luôn yếu thế trong các vụ án hình sự, cô tưởng mình có thể học được điều gì đó nhưng lại không vào được..
Nhìn bóng lưng của Giang Chỉ, cô lại thở dài.
Khi nào mình có thể trở thành một luật sư chính thức như bọn họ?
Khi mở điện thoại lên, cô phát hiện Thư Thư đã trả lời cô bằng một loạt tin nhắn.
【Bảo bối nhà mình chỉ có thể bị chị ăn hết! Cô ta dựa vào cái gì mà đòi ăn em?】
【 Đừng sợ! Chị chính là kỵ sĩ anh dũng nhất! Thật sự có nữ ma đầu ăn thịt bảo bối, nhất định chị sẽ tới cứu em!】
【 Sẽ không phải . . . Thật sự bảo bối bị chị ăn sạch đi?!】
Hứa Niệm cười đến lá gan phát đau, rất mau trả lời lại một câu: "Nữ ma đầu bị em đánh chạy! Em rất mạnh mẽ! Em sẽ không sợ cô ta đâu!"
Trả lời tin nhắn xong, Hứa Niệm chán nản ngồi trong xe chờ đợi, Thư Thư không trả lời, có lẽ vì đang bận việc gì đó.
12 giờ rưỡi, Giang Chỉ mới ôm văn kiện đi tới, dành thời gian để kết thúc cuộc nói chuyện tại trại tạm giam.
"Có nhớ kỹ trọng điểm không?"
Giang Chỉ giống như là giáo viên chủ nhiệm phân minh công và tư vô cùng rõ ràng: "Vẫn còn một giờ nữa trước khi gặp khách hàng, đi cao tốc Nhiễu Thành tới chung cư Tân Thành đi."
Hứa Niệm vội vàng ném giấy của bánh xuống, nhìn khuôn mặt lãnh đạm của Giang Chỉ, ngập ngừng nói: "Giám đốc . . . không có ăn gì sao?"
Giang Chỉ ngồi ở phía ghế phía sau, lật văn kiện: "Không kịp."
Được thôi.
Hứa Niệm khởi động xe, theo chỉ dẫn của Giang Chỉ đi vòng quanh thành phố, đến nơi trước một giờ.
Hai người nhìn thấy người trong cuộc, Hứa Niệm yên lặng ngồi ở một bên để lắng nghe. Cô nhìn thấy Giang Chỉ cúi đầu chuyên tâm ghi chép, góc quai hàm lộ ra khiến cô có cảm giác quen thuộc không hiểu được.
Tại sao có thể có một chút giống . . . Thư Thư?
. . . . . .
Mặt trời ngã về phía tây, cuộc nói chuyện mới kết thúc.
Giang Chỉ bắt tay với người trong cuộc, rồi mau chóng cùng Hứa Niệm rời đi.
Hứa Niệm chạy đi lái xe, lúc trở về cầm lấy một chai sữa nóng: "Giám đốc uống chút gì đi, nếu không sẽ không tốt cho dạ dày đâu."
Giang Chỉ có chút kinh ngạc, nhưng vẫn nhận lấy sữa, nói cảm ơn.
Lên xe, cô đột nhiên hỏi thăm: "Bản án vào lúc buổi chiều, cô có ý nghĩ gì?"
Hứa Niệm thẳng lưng, giống như học sinh tiểu học bị gọi: "Theo quy định của pháp luật dân sự về hợp đồng lao động . . . "
Giang Chỉ hững hờ đảo văn kiện, cũng không biết là cô ấy có đang nghe hay không.
Hứa Niệm giải thích những gì mình hiểu trước khi Giang Chỉ ngẩng đầu lên: "Phải mất một thời gian rất dài để giải quyết tranh chấp quan hệ lao động, và các bên liên quan có thể không đủ khả năng chờ đợi vì tình hình hiện tại. "
"Vậy nên phải làm thế nào?"
Đầu óc của Hứa Niệm quay cuồng rất nhanh nhưng lại nghĩ không ra.
Nhìn thấy ánh mắt của Giang Chỉ có chút mất kiên nhẫn, Hứa Niệm nghĩ đến hồ sơ đêm qua mà cô thức khuya sắp xếp, trong lòng đột nhiên cảm thấy bắt được ánh sáng cứu tinh: "Công ty đó làm nghề xuất nhập khẩu, nhưng người trong cuộc chỉ nói là bán hóa đơn, liên quan đến . . . Trốn thuế và xuất hóa đơn trái phép! Chúng ta cũng có thể lợi dụng điểm này để gây áp lực cho bên kia."
Trong mắt của Giang Chỉ rốt cục có chút nhận ra: "Chúng ta về lại công ty, cô lái xe đi."
Hứa Niệm có chút cao hứng, khởi động xe đi về phía công ty luật, Giang Chỉ ngồi ở ghế sau cũng không có động tĩnh gì.
Trong lúc chờ đèn xanh đèn đỏ, Hứa Niệm vô tình liếc nhìn gương chiếu hậu, nhìn thấy Giang Chỉ đang uống sữa, sắc mặt có chút trắng bệch dị thường, lấy tay che bụng dưới, có vẻ có chút khó chịu.
Cô nhịn không được mà hỏi thăm: "Giám đốc Giang? Giám đốc không thoải mái sao?"
"Không có việc gì."
Một giọng nói có phần chán nản từ ghế sau vang lên: "Lái xe đi, ngày mai tôi phải chuẩn bị văn kiện."
Hứa Niệm ngoan ngoãn khởi động xe, nhưng không khỏi quay đầu lại.
Sắc mặt của Giang Chỉ rõ ràng càng khó coi hơn, mặc dù cô ấy đã cố gắng hết sức để duy trì vẻ mặt lạnh lùng và bình tĩnh như thường ngày, nhưng lông mày của cô ấy lại càng cau lại.
Là đau dạ dày sao?
Một ngày không ăn cái gì, làm sao mà cô ấy có thể chịu nổi?
Hứa Niệm nhẹ nhàng gõ gõ tay lái, chợt nhớ tới dạ dày của Thư Thư cũng không được tốt lắm, khi cô ấy bị đau lập tức sẽ có bộ dáng giống như một con mèo bị ném xuống nước, khổ sở vô cùng.
Hứa Niệm nghiến nghiến răng, bẻ lái đổi hướng đi đến bệnh viện.
Giang Chỉ ý thức được đây không phải là đường trở về công ty, mặt lại lạnh xuống: "Cô không biết đường sao?"
"Giám đốc đau dạ dày, đi bệnh viện đi, một ngày không thể nào làm xong hết được việc đâu."
Hứa Niệm mạnh dạn thuyết giáo: "Bất kể giám đốc bận bịu thế nào, cũng phải chú ý đến thân thể của mình. Giám đốc muốn văn kiện nào, tôi quay về lấy rồi đưa đến cho giám đốc."
Giang Chỉ rơi vào trầm mặc.
Hứa Niệm có chút khẩn trương, cảm giác được một giây tiếp theo nữ ma đầu này sẽ phun nọc độc vào người của mình, nhưng Giang Chỉ lại nói: "Không cần, tấp vào công viên nhỏ của chung cư bên kia, trong nhà của tôi có thuốc."
Hứa Niệm nhìn chung cư cách đó không xa, thầm phàn nàn đây quả thực là một người cứng nhắc.
Hứa Niệm nhíu mày dừng xe, Giang Chỉ mở cửa đi ra: "Cô về nghỉ ngơi đi, hồ sơ không gấp."
Cô vừa bước xuống xe là đã loạng choạng, phải vịn vào thân cây để tránh bị ngã.
Nhìn bộ dáng cực kỳ yếu đuối phá lệ của nữ ma đầu này, Hứa Niệm phải đấu tranh với nội tâm rất nhiều, cuối cùng xuống xe, lúng túng đứng trước mặt Giang Chỉ: "Nhà giám đốc ở đâu? Trong nhà có ai không? Tôi sẽ đưa giám đốc lên."
Giang Chỉ vừa định lắc đầu, lại cảm thấy dạ dày của mình đau dữ dội.
Thôi quên đi.
Cô bất lực chỉ chỉ vào tòa nhà mình đang ở: "18, tầng 1."
Hứa Niệm đỡ lấy đối phương, cô mới cảm giác được Giang Chỉ thật sự rất gầy.
Thấy người nọ di chuyển từng bước trên giày cao gót rất khó khăn, Hứa Niệm dứt khoát nhét đồ trong tay của mình vào túi của Giang Chỉ.
Giang Chỉ: "?"
Cái người thực tập sinh này có vấn đề sao? Để mình đang bệnh cầm đồ giúp cho sao?
Vốn đang do dự có nên ở lại hay không, nhưng bây giờ có vẻ như tốt hơn là không nên làm như thế.
Một giây sau, Hứa Niệm hơi hạ thấp người xuống, trực tiếp bế Giang Chỉ lên, sau đó đeo túi xách của cô lên cổ của mình: "Giám đốc, làm như thế này sẽ nhanh hơn."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]