Trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác bất bình, Hứa Niệm đè nén sự chua chát trong mắt, ôm tài liệu trở lại văn phòng, mơ mơ màng màng sạc điện thoại di động.
Mắt cá chân của Hứa Niệm đau nhức, cô cuốn ống quần lên nhìn những vết xước đỏ trên đó, trong lòng càng cảm thấy ủy khuất.
Để đến kịp thời, cô đi vào một con hẻm nhỏ mà cô hiếm khi đi qua, vô tình va chạm với một chiếc xe điện đột ngột chuyển hướng và bị thương.
Thế nhưng mình thức đêm làm ra phương án, không những Giang Chỉ không nhìn vào một cái mà còn nói như vậy.
Mặc dù biết mình đến trễ là sai, thế nhưng . . .
Đôi mắt của cô đỏ hoe vì kìm nén, cô cố gắng hết sức để không khóc, những đồng nghiệp đi ngang qua chỉ nhìn cô, cũng không ai hỏi vì cái gì.
Thực tập sinh có nhiều lắm, chịu không được thì đi, người muốn được vào làm một nhân viên chính thức còn phải đứng xếp hàng kia kìa.
Huống chi, cái người mới này làm lãng phí thời gian của nữ ma đầu, vừa lúc hôm nay chính là kết thúc thời gian thực tập của nhóm trợ lý luật sư này, Hứa Niệm có thể được giữ lại hay không là vấn đề.
Hứa Niệm cũng cảm thấy hơn phân nửa là nữ ma đầu muốn đuổi mình đi. Cô cầm điện thoại sắp xếp lại hết công việc trong tay, cúi đầu ngồi xuống ghế.
Lượng pin của điện thoại dâng lên được một chút xíu, cô nhấn nút nguồn, một tin nhắn hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cap-tren-co-muu-do-lam-loan-voi-toi/3458029/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.