Chương trước
Chương sau
Bị Lâm Phong quát thẳng mặt, Tiểu Kiều thật sự muốn nổi đóa. Cô hít sâu một hơi, nở nụ cười nhẫn nhịn. Hàm răng Tiểu Kiều như muốn nghiến chặt vào nhau, từ tốn nói: "Trịnh Lâm Phong, ông lớn tiếng như vậy làm gì? Không thấy Nguyệt An bị dọa cho sợ chết khiếp rồi hay sao?"
Nhắc tới Nguyệt An, Lâm Phong quả nhiên quay đầu lại nhìn.
Nguyệt An được nhắc đến thì nhất thời có chút ngây ngốc. Vẻ mặt ngơ ngác của cô thu vào trong mắt Lâm Phong chính là bộ dáng bị dọa cho không nói được lời nào.
Thật ra, Nguyệt An cô không có sợ, chỉ là có chút lo lắng mà thôi.
Nhưng Lâm Phong lại không biết suy nghĩ của Nguyệt An. Anh lúng túng, bộ dáng oai phong lẫm liệt không sợ trời không sợ đất, đạp cái ghế lăn mất vài vòng lúc nãy đột nhiên trở nên gượng gạo. Cái chân gác lên trên ghế ra vẻ anh đại cũng cứng nhắc từ từ bỏ xuống.
Thật khó khăn lắm mới có thể khiến Nguyệt An bớt sợ anh, nếu anh hùng hổ trước mặt cô, không khéo cô lại sợ anh.
Nghĩ đến đây, Trịnh Lâm Phong như quả bóng xì hơi. Anh nhìn Nguyệt An, cố nở nụ cười hòa giải không khí căng thẳng. Loading...
Tiểu Kiều thấy bộ dạng Lâm Phong thì trong lòng cười lớn.
Rốt cuộc cũng có người trị được đầu đá như ông, Tiểu Kiều thầm nghĩ.
Lâm Phong sau khi cười với Nguyệt An xong, quay mặt lại, trở lại bộ mặt hung sát nhìn Hiếu Kỳ.
Hiếu Kỳ không sợ Lâm Phong nhưng anh thuộc dạng người không thích dính lấy phiền phức, nhất là những chuyện không đáng.
Phía bên tay phải Nguyệt An còn một bàn trống. Hiếu Kỳ cảm thấy ngồi đó cũng được, không muốn chỉ vì một chỗ ngồi mà gây chuyện ầm ĩ.
Thật ra, bên phía tay trái Nguyệt An cũng còn chỗ ngồi. Sở dĩ như vậy là vì Lâm Phong ngồi phía sau Nguyệt An, ngoại trừ bàn phía trên Tiểu Kiều ngồi ra thì hai bàn trái phải chả ai dám ngồi. Ai cũng sợ, Lâm Phong chẳng may một ngày đẹp trời nào đó tính khí nóng nảy, đem họ ra để xả hận. Tới lúc đó, họ chỉ có nước kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không nghe. Vì vậy, chả ai tình nguyện ngồi mấy chỗ đó cả.
Lâm Phong nhìn cái bàn sắc mặt hầm hầm. Rõ ràng chỗ bàn này là anh ngồi trước, từ đâu ra xuất hiện hai tên chiếm lấy, hơn nữa còn dám lấy giáo viên ra để lấy le với anh, thật sự anh không nuốt được cục tức này.
Lâm Phong thật sự rất muốn đánh phủ đầu hai tên này, sau đó hiên ngang lấy lại cái bàn. Nhưng anh lại không muốn Nguyệt An thấy dáng vẻ bạo lực của anh.
Càng nhìn càng cảm thấy chướng mắt, cuối cùng, Lâm Phong nhìn Hiếu Kỳ bày ra bộ dáng thách thức, ngón tay cái chĩa thẳng xuống dưới.
Hiếu Kỳ nhìn thấy hành động khiêu khích của Lâm Phong, nhưng anh không mấy quan tâm. Nhưng Gia Bảo thì khác, nhìn thấy hành động này lập tức liền đập bàn đứng dậy.
"Này tên kia, ý gì đây hả?" Gia Bảo tức giận quát.
Lâm Phong nhếch môi cười nhạt một cái, khoanh tay hất cằm, lộ ra bộ dáng khinh khỉnh.
Trước hai người bọn họ như vậy, Nguyệt An thấy tình hình càng lúc càng căng thì không khỏi càng thêm lo lắng. Cô trong lòng thấp thỏm nhìn Tiểu Kiểu hỏi: "Ba người bọn họ không xảy ra ẩu đả chứ?"
Tiểu Kiều vậy mà trái ngược với Nguyệt An, bộ dáng vô cùng bình tĩnh, hơn nữa còn vỗ vai Nguyệt An trấn an: "Yên tâm đi, không xảy ra ẩu đả đâu."
Chỉ là, miệng mấy tên này rộng thật chứ, làm cô điếc hết cả tai. Tiểu Kiều vừa ngoáy tai phải vừa thầm nghĩ.
Nhưng quả thật đúng như Tiểu Kiều nói. Khi mọi người xung quanh ai cũng giống như Nguyệt An nghĩ rằng Gia Bảo cùng Lâm Phong xảy ra đánh nhau, có bạn học còn sợ hãi đến mức chuẩn bị chạy đi tìm giáo viên thì Hiếu Kỳ đứng bên cạnh giơ tay cản trước mặt Gia Bảo.
Giọng Hiếu Kỳ từ tốn nói: "Được rồi, mày không cần phản ứng lại. Tao với mày qua bên ghế phải Nguyệt An ngồi cũng được."
Nhìn thấy thái độ của Hiếu Kỳ như vậy, Gia Bảo không kiềm nén được tâm trạng càng thêm nóng nảy.
"Này, sao mày lúc nào cũng như vậy hả Hiếu Kỳ." Đôi lông mày của Gia Bảo vì bực tức mà nhíu lại thành một hàng ngang.
Trước sự hằn học của Gia Bảo, thái độ của Hiếu Kỳ vẫn như cũ, trước sau vẫn tĩnh lặng, không hề tỏ chút thái độ.
Hiếu Kỳ không trả lời trước sự chất vấn của Gia Bảo, chỉ đơn giản nói: "Tao qua bên kia ngồi trước, mày muốn tiếp tục cứ việc. Xong rồi thì qua ngồi chung với tao."
Nói rồi, Hiếu Kỳ xốc balo lên một bên vai, đi thẳng về phía bàn trống bên phải.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.