Bị Lâm Phong quát thẳng mặt, Tiểu Kiều thật sự muốn nổi đóa. Cô hít sâu một hơi, nở nụ cười nhẫn nhịn. Hàm răng Tiểu Kiều như muốn nghiến chặt vào nhau, từ tốn nói: "Trịnh Lâm Phong, ông lớn tiếng như vậy làm gì? Không thấy Nguyệt An bị dọa cho sợ chết khiếp rồi hay sao?"
Nhắc tới Nguyệt An, Lâm Phong quả nhiên quay đầu lại nhìn.
Nguyệt An được nhắc đến thì nhất thời có chút ngây ngốc. Vẻ mặt ngơ ngác của cô thu vào trong mắt Lâm Phong chính là bộ dáng bị dọa cho không nói được lời nào.
Thật ra, Nguyệt An cô không có sợ, chỉ là có chút lo lắng mà thôi.
Nhưng Lâm Phong lại không biết suy nghĩ của Nguyệt An. Anh lúng túng, bộ dáng oai phong lẫm liệt không sợ trời không sợ đất, đạp cái ghế lăn mất vài vòng lúc nãy đột nhiên trở nên gượng gạo. Cái chân gác lên trên ghế ra vẻ anh đại cũng cứng nhắc từ từ bỏ xuống.
Thật khó khăn lắm mới có thể khiến Nguyệt An bớt sợ anh, nếu anh hùng hổ trước mặt cô, không khéo cô lại sợ anh.
Nghĩ đến đây, Trịnh Lâm Phong như quả bóng xì hơi. Anh nhìn Nguyệt An, cố nở nụ cười hòa giải không khí căng thẳng. Loading...
Tiểu Kiều thấy bộ dạng Lâm Phong thì trong lòng cười lớn.
Rốt cuộc cũng có người trị được đầu đá như ông, Tiểu Kiều thầm nghĩ.
Lâm Phong sau khi cười với Nguyệt An xong, quay mặt lại, trở lại bộ mặt hung sát nhìn Hiếu Kỳ.
Hiếu Kỳ không sợ Lâm Phong nhưng anh thuộc dạng người không thích dính lấy phiền phức, nhất là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cap-song-sinh-bi-an/1791474/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.