Sau khi đưa bạn mình vào trại cai nghiện, Lâm Phong rút ra chìa khóa trong túi thì điện thoại vang lên. Nhìn trên màn hình điện thoại, bốn chữ 'ông già chết tiệt' khiến tâm trạng anh như muốn bùng nổ, anh nhìn điện thoại cười lạnh. Sau ngần ấy chuyện ông ta làm, ông ta nghĩ rằng anh sẽ nhận lại ông ta và gọi một tiếng ba sao, viễn vông!
Năm năm tuổi, anh vốn là một cậu bé hồn nhiên không biết hận là gì, nhưng chính ông ta là người đã cho anh biết mùi vị đó lần đầu tiên trong đời. Cái mùi vị hận thấu xương một người, cái mùi vị ghét cay ghét đắng, cảm giác buồn nôn khi thấy mặt ông ta, thù hận pha lẫn kinh tởm, chính một tay ông ta đã tạo nên anh bây giờ.
Năm năm trước...
“Ba, ba đã về, ba có mua kẹo cho con không?” Lâm Phong mắt long lanh, hai má hồng hồng hào hứng khi gặp ba mình.
Ba anh nhìn anh xoa đầu, sau đó mỉm cười: “Lâm Phong muốn ăn kẹo, vậy đi theo ba,ba sẽ mua cho con có được không?
Theo sau ba anh có một người phụ nữ ăn mặc vô cùng sang trọng, anh thắc mắc vốn định hỏi người này là ai, nhưng vì quá vui khi nghe nói được mua kẹo, anh liền gật đầu đi theo họ. Khi ra bên ngoài anh đã há hốc mồm khi bắt gặp một chiếc xe hơi đen. Vì nhà anh vốn nghèo, ngoài chiếc xe gắn máy đã quá cũ ra anh chưa bao giờ thấy xe hơi như thế này cả nên vô cùng hiếu kỳ, anh nhảy tưng tưng nhìn ba anh hứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cap-song-sinh-bi-an/1791462/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.