Nhìn vẻ mặt xám ngắt của viên quan cảnh sát, Tuyết Ân thu liễm lại, không đùa cợt nữa. Cô nghiêm túc nhìn anh hỏi: " Anh ở đây hẳn không phải là để uống rượu đâu nhỉ? Có chuyện gì anh cứ nói thẳng"
"Thật ra tôi được lệnh của cấp trên bảo đến gặp em có chuyện cần nhờ"
Cô khẽ nhướng mi: "Chuyện cần nhờ?"
"Tổ cảnh sát tụi anh đang theo dấu điều tra một vụ bán lậu ma túy, không biết bằng cách nào mà chúng lại có thể giao dịch mà không hề để lại chút dấu vết nào. Bên bọn anh chỉ biết có một thông tin chính là hắn ở trong đội đua mô tô của bọn em.."
Không đợi nói hết, Tuyết Ân tiếp lời "Vì thế nên cảnh sát cần em giúp đỡ tìm ra tên đó?"
Viên cảnh sát vội gật đầu.
"Được, em chấp nhận"
"Hả, tại sao" Năm người còn lại đồng thanh lên tiếng.
Cô mỉm cười: "Thú vị mà"
Vẻ mặt anh chàng cảnh sát lập tức sáng rỡ. "Vậy tất cả trăm sự nhờ em, có gì nhớ gọi cho anh. Đây là danh thiếp của anh"
Tuyết Ân nhận danh thiếp, gật đầu một cái: "Vâng"
"Không phiền em nữa, anh đi đây" Nói rồi anh lập tức đứng lên rời khỏi.
"Lão đại, chị thực sự nhận lời sao. Vì sao kia chứ?" A Đầu hắn tuy không thông minh thật nhưng cũng không đến nỗi ngu ngốc quá đáng. Thà nói heo nái biết leo cây hắn còn thấy đáng tin hơn là việc lão đại thích thú giúp cảnh sát bắt tội phạm.
Mày liễu của Tuyết Ân khẽ nhíu lại, nhưng miệng lại nở nụ cười: "Không phải em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cap-song-sinh-bi-an/1791448/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.