"...Anh… Anh không sao chứ?"Nó nói.
Bên mạn sườn bị xé toạc còn nội tạng thì đang tràn cả ra ngoài, thế mà nó còn hỏi tôi có sao không.Nó sắp chết nhưng khuôn mặt chỉ hơi nhợt nhạt.
Vẻ điềm tĩnh của nó khiến tôi khó chịu.
Tôi ngồi trên nền đất và nhìn em trai mình mà không nói một lời.Nó lúc nào cũng nhúng mũi vào công việc của tôi.
Nó tốt hơn một kẻ thô tục, dơ bẩn như tôi, thế nên mọi người luôn bảo tôi nên an phận và cư xử đúng mực, đừng có dựa dẫm vào nó nữa.
Họ nói cũng không sai, vì sau cùng tôi cũng đã hủy hoại chỗ dựa to lớn và vững chắc này rồi đây.Thế nhưng.".....Sao mày đến đây?"Một âm thanh lỗ mãng phát ra từ miệng tôi.Sao nó lại đến một nơi quái quỷ chỉ vì một người mà nó còn chẳng hề hay biết chứ?Chúng tôi có chung huyết thống nhưng không thân thiết gì cả.
Nếu như có gặp nhau thì cũng chỉ như cơn gió lạnh thoảng qua.
Khi xương chân tôi gần như vỡ vụn nó còn không thèm đến bệnh viện để thăm tôi lấy một lần.
Khi tôi đến nhờ nó chữa trị cho cái chân gãy của mình thì nó lạnh lùng từ chối và gọi người lôi tôi ra ngoài.
Hôm đó, sau khi bị đá đi tôi bị ép phải lấy số tiền mà nó đưa cho.
Từ ấy tôi không bao giờ nói chuyện với nó nữa.Nó cười cay đắng với câu hỏi của tôi."Tại sao mày lại ở đây hả, chết tiệt."Tôi đã từng nghĩ tên này là hạng người ăn cháo đá bát, lời nguyền rủa vẫn phun ra từ miệng tôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cap-s-ma-toi-duong-thanh/3957802/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.