Chung Diễn nghe tin dữ mà ruột đau như cắt, đã thế còn ngây ngô đi mách lẻo với Lâm Sơ Nguyệt, lên án mạnh mẽ cái sự “cùng máu tanh lòng” của Ngụy Ngự Thành. Trình bày được 10 phút thì nhận ra có gì sai sai: “Sao cô Lâm không nói gì vậy?”
Vậy mà vang bên tai lại là tiếng cười khẩy quỷ quyệt của Ngụy Ngự Thành: “Ồ.”
Chữ “Ồ” khiến người ta tê tái.
Lâm Sơ Nguyệt đang ở cạnh Ngụy Ngự Thành, lúc nghe điện thoại cô còn mở loa ngoài.
Giờ cậu ấm mới sực vỡ lẽ, toang rồi, tội lỗi bị vạch trần rồi.
Lâm Dư Tinh nghe xong mà bó tay, bực cả mình: “Anh Tiểu Diễn ơi là anh Tiểu Diễn, lúc đó anh nghĩ cái gì đấy? Bình thường chị em tốt với anh dường nào, lúc nào cũng nhung nhớ quan tâm anh. Khen anh hết lời trước mặt cậu Ngụy để cậu kiên nhẫn, tha thứ, yêu thương với hiểu cho anh hơn. Mà anh thì sao? Nhoáng cái đã bán đứng chị em.”
Hai chân Chung Diễn bạnh ra, cậu ngồi phịch xuống sofa vò đầu bứt tai: “Thì anh cũng sợ đây thây. Nhỡ đâu chị chú lại rung rinh, không cần cậu anh nữa thì anh làm gì còn mợ.”
Giải thích có vẻ ổn áp ghê gớm.
Mặt Lâm Dư Tinh buồn buồn, nói chân thành: “Não anh là thứ mà người bình thường không thể hiểu nổi.”
Chung Diễn tủi chết đi được: “Thế giờ anh phải làm gì đây?”
“Một tháng một nghìn tệ thì vẫn dùng được thôi.” Lâm Dư Tinh nhướn mày: “Bớt tiêu pha lại.”
Giờ thì Chung Diễn đã hiểu.
Thằng nhóc này đang bênh chị mình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cap-doi-nong-chay/532915/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.