*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chung Diễn ôm ngực, không biết giờ mình giả vờ ngất lịm đi thì còn kịp không.
Khuôn mặt Ngụy Ngự Thành nghiêm túc quá đỗi, tình thương cậu cháu cũng đã tan biến nơi khóe mắt. Anh suy nghĩ sâu xa, cực kì nghiêm túc, ánh mắt ấy thăm thẳm không thấu tỏ được động cơ thế nào.
Ngay khi Chung Diễn nghĩ mình toang thật rồi thì anh đã giơ tay lên vỗ vai cậu, buông ra một câu: “Nói đúng lắm” rồi nắm tay Lâm Sơ Nguyệt rời đi.
Con tim dập dồn của cậu lơ lửng giữa không trung, mãi đến khi hai người khuất bóng thì mới được hạ cánh xuống mặt đất.
Quay về phòng, hội Đường Diệu đã ngồi thong dong trên bàn poker. Thấy Ngụy Ngự Thành vào cũng chẳng ngẩng mặt lên: “Còn chưa được bao lâu, chủ tịch càng ngày càng thụt lụt rồi.”
Anh cũng không cáu mà đi đến bảo: “Đủ tiền cược chưa? Bằng này thôi à? Không chơi qua ba bàn được đâu.”
Đường Diệu mỉm cười với Lâm Sơ Nguyệt: “Cô Lâm chơi không?”
Ngụy Ngự Thành vòng tay qua dắt cô sang bên cạnh, dịu dàng đặt cô ngồi xuống ghế, sau rồi đè tay lên mặt bàn, tay kia thì vắt lên lưng ghế, tư thế tự nhiên hết đỗi. Anh nói: “Chơi chứ, chơi giúp tôi luôn.”
Đường Diệu cũng không khoanh tay đứng nhìn mà cười khẩy: “Ngông quá đấy, cô Lâm phải dạy dỗ tử tế vào.”
Lâm Sơ Nguyệt cười tươi rói: “Được thôi.”
Lại bắt đầu lập sòng, sau hai lượt bài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cap-doi-nong-chay/532895/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.