Lâm Sơ Nguyệt cảm tưởng như lúc này mình không chìm trong nước biển mà bản thân cô đang ngập trong dung nham rực cháy. Ngụy Ngự Thành thế này khiến cô hơi sợ, dẫu cho khung cảnh đẹp đẽ và hiền hòa đến vậy nhưng giọng điệu của anh lại quá đỗi nghiêm túc. Một sự nghiêm túc và cam kết rõ ràng tới mức soi chiếu được tương lai khiến cô trở tay không kịp. Cô ôm chặt cô anh, cau mày: “Có cá mập à?” Anh đáp: “Có.” Dưới nước, chân anh đang quắp lấy eo cô, rặt cái giọng mập mờ miên man: “Đang cắn em đấy.” Cô giơ tay bịt miệng anh: “Em em nghe thấy đấy.” “Nghe cũng có sao đâu, nên đổi xưng hô rồi.” Quanh co lòng vòng được chút thì chủ đề lại quay về điểm xuất phát. Anh thấy cô ngại nên cũng không trêu nữa mà đẩy cô ra mạn thuyền: “Vươn tay ra ôm ván rồi đặt chân lên vai anh.” Anh vẫn luôn che chở cho cô, đẩy mạnh cô lên tàu. Sau ấy, anh chống hai tay xuống rồi lên bờ một cách dễ dàng. Hất tóc một phát, họa ra hai vòng nước lấp lánh dưới ánh mặt trời. Quần áo cô ướt đẫm, khoe ra những đường cong mĩ miều trên cơ thể. Anh híp mắt, ném khăn sang bên, che kín người cô. “Cậu đẹp trai không?” Anh lại hỏi Lâm Dư Tinh một chủ đề y hệt. Thế mà cậu lanh quá, chẳng bị mê hoặc bởi sắc đẹp của anh nên đánh giá một cách khách quan: “Đẹp thì đẹp thật nhưng cứ gọi là cậu trước đã ạ, đổi xưng hô thì để sau. Cháu phải xem thái độ của chị nữa, cậu đừng tẩy não cháu, cháu lúc nào cũng đứng về phe chị hết.” Anh buồn cười, xoa đầu cậu: “Ghê gớm thật.” Cậu thấy mình đã giữ được ranh giới cuối cùng nên rất lấy làm kiêu. Song kiêu được đúng một giây thì anh đã điềm nhiên hỏi: “Muốn lái motor nước không?” Cậu quay phắt lại: “Được ạ? Cháu lái được ạ?” “Được.” Cậu chộn rộn, chàng thiếu niên không biết cách giấu đi tâm tư của mình nên hết thảy đã in dấu trên khuôn mặt. Tuy nhiên cậu vẫn thấp thỏm nhìn chị, không ôm hi vọng xa vời. Anh xoa đầu cậu, hỏi tiếp: “Chị lớn tuổi hay cậu lớn tuổi hơn?” Cậu đảo mắt, tiếp thu trong tích tắc: “Cậu ạ!” “Thế thì nghe lời cậu.” Anh ngoắc tay với người lái tàu thân quen, người ấy lập tức đổi hướng lái về bờ biển. Có thể nói, anh đã xây hẳn một kho tàng nhỏ trưng bày những thiết bị để “xõa” với biển, chưa gì một chiếc motor nước đã được mang ra. Lâm Sơ Nguyệt không an lòng, đang định lên tiếng thì anh đã ngắt lời cô, chỉ hỏi đúng năm chữ: “Em có tin anh không?” Cô sững sờ rồi gật đầu. Nụ cười của anh còn rực rỡ hơn cả muôn vàn tia nắng, anh nói với Lâm Dư Tinh: “Anh nhỏ, lên nào.” Cậu đứng nghiêm, sức sống căng tràn như đang hóa thành đôi cánh sau lưng cậu. Ánh sáng mạnh mẽ hắt lên gương mặt cậu, xua tan cái sự bợt bạt xanh xao do căn bệnh mang lại để rồi sáng rực cả nền trời. Anh đối xử với cậu như một người đàn ông bình thường, đây mới là sự thấu hiểu hiếm có nhất trần đời. Lâm Sơ Nguyệt chưa bao giờ được thấy em trai mình khí khái, hứng khởi đến như vậy. Dần dà, ánh mắt đã đỏ hoe. Anh nói: “Để cậu chở cháu một vòng, chân ga, phanh, định hướng cẩn thận, đầu thuyền nặng còn đuôi nhẹ. Thấy sóng ở đằng kia không?” Anh chỉ tay về nơi xa: “Cắt ngang ngược lại, đừng sợ gì cả, cậu ngồi sau bảo vệ cháu, không để cháu rơi xuống biển đâu.” Cậu rất có thiên phú trong việc xác định phương hướng và khả năng điều khiển máy móc. Anh dẫn cậu đi hai vòng, cậu đã hiểu được tất thảy. Quay về bờ, anh xuống thuyền, đeo kính râm rồi hất cằm với cậu. Cậu ngồi lên phía trước, tự tin ra dấu OK. “Chung Diễn.” Anh nghiêng đầu. Chỉ nghe thấy tiếng “rừm rừm” nối đuôi nhau, Chung Diễn đã cưỡi trên con motor nước khác từ bao giờ. Cứ vậy, Lâm Dư Tinh vặn ga, dũng cảm rẽ sóng đến biển khơi. Anh và Chung Diễn đi dọc hai bên, người trái người phải bảo vệ cho cậu. Cả ba tựa như những cánh én mùa xuân bị cắt đuôi đang bay về phía mặt trời. Mặt biển xanh biếc, thế giới mênh mang. Ba vệt sóng với tốc độ ngang nhau để lại từng đóa bọt trắng xóa. Lâm Sơ Nguyệt mở điện thoại ra lưu giữ lại khoảnh khắc rung động choáng ngợp này. Lâm Dư Tinh điều khiển thuyền lụa hơn hẳn, thậm chí cậu còn nhổm dậy để đứng lái. Thiếu niên thì phải như thế này! Nghênh đón nắng trời rực rỡ, tiến bước về nơi xa! Ngụy Ngự Thành đã dành cho cậu một sự tôn trọng lớn lao bằng cách thức của người đàn ông giúp cậu tìm được tự tin, thỏa mãn ước nguyện trong tâm mình và nhận ra được giá trị của cuộc sống này. Anh đã khiến cho chàng trai đầy những tăm tối mịt mờ với căn bệnh đeo bám biết bao năm trời ấy tin tưởng rằng thế gian này quá đỗi tốt đẹp, vậy nên xin đừng buông bỏ bản thân mình. Sau khi vượt trùng khơi trở về, tuy không ngã xuống nước nhưng vẫn bị sóng đánh vào người. Không dám xem nhẹ nên mọi người chóng chóng quay về biệt thự. Lâm Dư Tinh vội vàng đi tắm nước nóng. Còn chưa kịp lấy quần áo thì Chung Diễn đã hào sảng ném luôn áo phông cho cậu: “Mặc của anh đi.” Áo to quá nên lúc tắm xong, cậu còn xấu hổ túm cao cổ áo lên xong kéo chặt vạt áo lại: “Cứ bị ngại ý.” “Giời, có sao đâu.” Chung Diễn đi vòng quanh cậu: “Mặc dù không đẹp bằng anh đây nhưng cũng tạm đủ tư cách làm đệ anh.” Đúng lúc ấy, Ngụy Ngự Thành mở cửa bước vào, nghe cậu nói vậy thì cau mày, giọng lanh tanh: “Nói linh tinh cái gì đấy, đừng có xưng hô bậy bạ.” Cậu hiểu lời anh nói nhưng chẳng dễ lên cơn như mấy hôm trước mà còn rất thản nhiên cãi lại: “Sao đâu ạ, bao giờ cô Lâm thành mợ cháu thật thì tính sau.” Hiếm khi nào thằng nhóc khiến anh cứng họng như bây giờ. Đau hết cả đầu. Anh đưa khăn tắm cho Lâm Dư Tinh để cậu lau tóc: “Khó chịu ở đâu thì cứ nói với cậu.” Cậu ngoan ngoãn gật đầu: “Cảm ơn cậu, lúc về cháu đã uống thuốc rồi.” “Ok, bất cứ khi nào có vấn đề thì đi bệnh viện.” Anh hỏi: “Hôm nay có vui không?” “Vui ạ!” Mắt cậu rực sáng như sao trời: “Cháu đã làm được ¼ mục tiêu cuộc đời rồi!” Tai Chung Diễn rất thính: “4 cái á?” Cậu xấu hổ xoa đầu, cũng chẳng giấu mọi người làm gì cho cam: “Ừ, em muốn ghép 100 bộ lego, muốn được thấy biển, muốn được ngắm sao băng.” “Chú lãng mạn phết nhờ, sao băng dễ ngắm quái đâu.” Chung Diễn hỏi: “Thế cái cuối cùng là gì?” Cậu đáp: “Muốn thấy chị được hạnh phúc.” Dứt lời, mắt hai đứa đã quay ngoắt về phía Ngụy Ngự Thành. Anh cười nhạt: “Biết rồi, chắc chắn sẽ không phụ lòng hai đứa.” Hai đứa ngồi nói chuyện trong phòng anh, Chung Diễn lại buôn dưa lê về phim hoạt hình, đống từ “chuyên ngành” làm anh nghe chả hiểu gì, tai cứ cứng đơ lại. Mãi đến khi xuất hiện cụm “xếp tầng” thì anh mới chăm chú hơn. “Sóng ở đây không xịn lắm, Hawaii cứ đến đợt tháng 4 tháng 5 hàng năm thì cực hợp để lướt sóng. Chú với anh hứa với nhau rồi đấy, chú phải giữ sức khỏe, sang năm anh còn dẫn chú đi Hawaii.” Cậu nói chân thành. Lâm Dư Tinh cong môi, vạch trần sự thật ngay tại chỗ: “Anh Tiểu Diễn, anh cứ lấy em ra làm bia đỡ đạn đi.” Chung Diễn thấy lời mình nói như nước đổ đầu vịt: “Tiên sư nó chứ, đếch ăn ý gì cả!” Ngụy Ngự Thành bỗng dưng cất lời một cách bình tĩnh: “Chỉ cần Dư Tinh ở đây thì đi đâu cũng được.” Cậu cứ chép miệng hoài, còn chỉ tay vào Lâm Dư Tinh: “Dựa vào chị cái là lên đời hẳn, ghen vãi. Má, đói ngất xỉu, bao giờ mới được ăn cơm vầy?” Đầu bếp đang nấu hải sản ở căn bếp dưới tầng. Cậu đương định đi gọi Lâm Sơ Nguyệt thì anh đã cản lại: “Ăn trước đi, cô mệt, để cô ngủ một lát.” Lâm Sơ Nguyệt đã bị say sóng từ lúc ngồi trên tàu, xong lại còn phơi nắng hai tiếng đồng hồ nên khi quay về chỗ mát thì người râm ran khó chịu vô cùng. Uống chai hoắc hương chính khí* xong thì về luôn phòng ngủ. Giữa chừng, Ngụy Ngự Thành có ghé qua một lần, tăng nhiệt độ điều hòa, thấy cô không đá chăn thì yên lòng hẳn. (*) Trong y học cổ truyền hoắc hương vị ngọt đắng, hơi cay, tính ấm mùi thơm đặc trưng vào 3 kinh Phế, Tỳ, Vị; có tác dụng giải cảm, sát khuẩn, chống nôn, giảm đau. Chủ trị chứng cảm thử thấp, hàn nhiệt, đau đầu, tức ngực, kiết lỵ, hơi thở hôi. Mấy hôm nay, đầu bếp cũng ở tại biệt thự nên không cần để cơm cho cô, chốc nữa cô dậy thì nấu đồ mới luôn. Chung Diễn thích ăn tôm hùm bỏ lò phô mai, cứ ăn liên tục không ngừng nghỉ: “Cậu, tối đến cháu với cậu tắm khỏa thân được không?” Lâm Dư Tinh còn phải hít vào một hơi, anh giai thật là… dũng cảm sống làm chính mình đấy. Ngụy Ngự Thành đáp: “Tùy cháu. Đừng có cản đường cậu là được.” Chung Diễn bơi khá nhanh nhưng nếu phải so sánh với anh thì khác nào dân nghiệp dư bơi cạnh dân chuyên đâu. “Hồi học đại học, cậu anh còn là đội trưởng đội bơi của trường đấy. Cậu còn giành được giải nhất cuộc thi bơi cấp đại học Quốc gia cơ. Nếu không phải làm người thừa kế cho gia đình thì khéo cậu thành vận động viên rồi.” Cậu hãnh diện lắm, nói như nằm lòng: “Cậu cũng có chứng chỉ dạy Taekwondo đấy, sau chú phải thử xem thế nào.” Trên đầu Lâm Dư Tinh hiện lên dấu hỏi chấm: “Sao em lại phải thử để ăn đánh? Anh Tiểu Diễn, đấy không phải vị trí của anh à?” Chung Diễn: “…” Đã tiên đoán được địa vị trong nhà sau này thế nào rồi đấy. Trong phòng, Lâm Sơ Nguyệt cứ mơ mơ tỉnh tỉnh, bây giờ lại bị đánh thức bởi tiếng di dộng dưới gối. Người gọi đến là Chu Tố nên cô đã ấn nghe. Giọng cô ấy vẫn lanh lảnh sống động như ngày thường, giúp cho tâm trạng người nghe tốt hẳn lên. Cô ấy là mẫu phụ nữ mềm mại đáng yêu, nói gì cũng tươi vui sáng bừng sức sống: “Nguyệt Nguyệt, tôi nghe bảo cô định đi làm lại đúng không?” Đây chính là nguyên nhân khiến cô và Ngụy Ngự Thành cãi nhau lần trước. Anh đã sắp xếp xong xuôi hết thảy rồi mới thông báo cho cô, làm người ta không thoải mái chút nào. Cô dụi mắt: “Không, tôi đi giúp bạn.” Giọng Chu Tố ánh sự mất mát: “Thôi được rồi.” Cô đã tỉnh hơn, cất giọng đùa cợt: “Sao thế, muốn ngày nào cũng được tan làm với tôi à?” “Muốn thì muốn nhưng tôi phải biết thân biết phận chứ.” Chu Tố trêu: “Không dám cướp bát cơm của sếp đâu.” Cô không nhịn được cười: “Biết rồi cơ à?” “Trên nhóm công ty đó, cái video cô xử đẹp Diệp Khả Giai chả được truyền tay quá còn gì.” Chuyện tám của Chu Tố đang cháy phừng phực: “Hả dạ vãi! Cuốn quá cơ, Diệp Khả Giai cũng học tâm lý mà EQ thấp lè tè, lúc vào Hối Trung đã vênh váo, chỉ tay năm ngón, ước gì được xăm luôn cái câu “Tôi có ô dù” lên mặt. Ai mà chả biết cô ta đơn phương chủ tịch chứ, drama quá.” Lâm Sơ Nguyệt im lặng không nói câu gì. “Nhưng có cái này còn lạ hơn cơ, cô ta không bị đuổi đâu mà được điều đến chi nhánh Hoa Nam của công ty đấy.” Chu Tố lẩm bẩm: “Không hiểu mấy sếp suy xét kiểu gì.” Mới đầu cô còn ngẩn người nhưng sau ấy đã bình tĩnh lại. Nói trắng ra, kể từ lúc biết Ngụy Ngự Thành yêu mình từ cái nhìn đầu tiên từ hồi xa xưa nào thì cô đã chẳng thèm coi Diệp Khả Giai là cái đinh gì. Nhưng nói vậy cũng không nên, cô ta cũng gặp khó khăn trong chuyện tình cảm. Song tất nhiên, cô cũng không phải thánh nữ, mấy trò Diệp Khả Giai gây ra chả đáng để được thương cảm. Giờ đây, tình cảm của cô và anh đã bước ra con đường ngập nắng. Chí ít thì cô cũng thiết tha muốn được phát triển mối quan hệ ngày càng tốt đẹp hơn với anh. Cô không muốn và cũng không nên, lại càng không đáng phải nảy sinh hiềm khích vì những kẻ đâu đâu. Vậy nên, cô dằn xuống những nghi hoặc trong lòng, dù Ngụy Ngự Thành có đưa ra quyết định xử lí Diệp Khả Giai như thế nào thì cô cũng không có ý kiến gì. Cả hai tán dóc chừng 10 phút thì cô nghe thấy ở đầu bên kia có giọng nói rất quen đang gọi Chu Tố, đến lúc đấy thì mới ngắt điện thoại. Chu Tố nghiêng đầu bực mình hỏi: “Sao đấy?” Lý Tư Văn vừa mới tắm xong đang tựa mình vào cạnh cửa với mái tóc hẵng còn ướt rượt: “Nhắc tí thôi, em bỏ rơi anh ở đây lâu lắm rồi đấy.” … Bao mệt nhọc đã biến tan trong thời gian gọi điện thoại. Lâm Sơ Nguyệt xuống giường, cô vặn tay, thấy người mình mềm oặt nên đi tắm trước đã. Tắm xong thì sức sống mới quay về hẳn hoi, lúc sấy tóc cô còn dùng điện thoại, thấy trên màn hình hiện lên một cuộc gọi nhỡ. Dãy số lạ, là số ở thành phố Nam Kỳ. Cô ấn gọi lại nhưng bị báo máy bận. Gọi cho cô hai lần thì chắc không phải gọi làm phiền đâu. Tóc mới sấy khô được một nửa, cô lại gọi thêm lần nữa nhưng vẫn không có người nghe máy. Thôi kệ, cô nghĩ chắc là số máy quảng cáo rồi. Thay quần áo xong, cô đi tìm Lâm Dư Tinh nhưng phòng khách tầng một không thấy bóng người đâu, giúp việc nói cho cô hay, cả ba đã ra biển rồi. … Ngụy Ngự Thành vừa mới khởi động xong, mặc bộ đồ lặn chuyên nghiệp, kín mít từ cổ đến đầu gối, dáng anh gầy nên trông nó siết chặt cả người. Chung Diễn lề mà lề mề đi đến, mặc bộ quần áo đến là hoa hòe hoa sói, trông như mấy anh trai tơ không biết kính nghiệp. Anh còn chả thèm ngó cậu, đức hạnh quá. Chung Diễn cứ nhìn anh mãi, chậc, suốt ngày gặp nhau mà lần nào thấy anh, cậu cũng phải ngậm ngùi trong lòng, ông cậu của mình đúng là “tư bản”. Lâm Dư Tinh không xuống biển được nên ngồi trên ghế ở bãi cát tắm gió biển. Cậu cũng là người đầu tiên thấy Lâm Sơ Nguyệt, hô í ới: “Chị!” Chung Diễn quay đầu lại: “Úi xời, cô Lâm đến rồi.” Giọng Ngụy Ngự Thành thản nhiên: “Cháu đừng xuống biển.” Đầu cậu hiện ra một dấu hỏi to đùng: “Why?” “Cháu không hợp tắm khỏa thân.” “Có gì mà không hợp? Cháu mặc quần áo cũng không được à?” “Không được.” Giọng điệu của anh không cho phép cậu cãi lại. “Gì vậy trời, cậu bá đạo thế!” Cậu lại bị lay động rồi đấy. “Biết rồi.” Anh liếc cậu: “Mặc quần áo vào, đừng để bị cảm.” Chung Diễn là kiểu thích mềm không thích cứng, bao câu chữ đã sẵn sàng, cả đạn cũng đã lên nòng nhưng ai ngờ nhờ câu nói đó mà cậu cảm nhận được tình cảm hiếm hoi mà ông cậu dành cho mình nên rất biết điều chạy về phía Lâm Dư Tinh, giữ thể diện cho cậu mình. “Cô Lâm khỏe hơn chưa?” “Chị không sao, cảm ơn đã quan tâm nhá.” Lâm Sơ Nguyệt sờ tay em trai thấy không buốt quá mới quay sang hỏi Chung Diễn: “Cậu em đâu?” “Xuống biển rồi.” Cậu trả lời. “Sao em không xuống tắm?” Cô phủi bớt cát trên ghế rồi ngồi xuống: “Chiều còn nhắc đi nhắc lại cơ mà.” “Cậu không cho anh ấy xuống.” Lâm Dư Tinh cướp lời: “Anh Tiểu Diễn cũng thay xong quần bơi rồi nhưng mà chị lại ra đây, cậu Ngụy không muốn chị ngắm con trai khác tắm khỏa thân nên đuổi anh lên bờ.” Chung Diễn ngả người ra sau: “Đm anh lại ngu vãi lờ!” Lâm Sơ Nguyệt nín cười, ánh mắt vô thức hướng về biển khơi. Ngụy Ngự Thành đang đắm mình trong làn nước, vầng trăng bàng bạc trên khung trời vời vợi, bầu trời và mặt biển giao hòa với nhau, tiếng sóng biển rì rào bên tai, mọi thứ gần ngay trước mắt thật quá đỗi hư vô. Một tấm hình tĩnh, chỉ còn mình anh là cảnh động duy nhất trong bức ảnh. Rõ ràng đồ bơi đã che chắn khắp cơ thể anh nhưng cớ sao lại chất chứa một dục vọng như ẩn như hiện thế này. Cô nuốt nước bọt, cúi đầu nắm vạt váy mình. Sức quyến rũ của cánh đàn ông khiến người ta mụ mị, ước gì được xé phăng cái bộ đồ bơi thừa thãi của anh xuống nhỉ. “Cậu em tắm thế kia chừng 10 phút thì sẽ cởi cho bằng sạch, tắm khỏa thân đấy.” Chung Diễn giới thiệu nhiệt tình: “Cậu vẫn đang nổi đấy, tí nữa mọi người sẽ thấy hết sạch luôn.” Lâm Dư Tinh sờ đầu: “Cậu Ngụy có cái em cũng có nên em không nhìn đâu.” Chung Diễn: “Ờ anh cũng có, anh cũng không nhìn.” Sau đó, cả hai đứa đồng loạt nhìn về phía Lâm Sơ Nguyệt. Cô mù mờ: “Nhìn chị làm gì?” Chung Diễn nháy mắt: “Chị có thể nhìn.” Lâm Dư Tinh cũng tung hứng theo: “Cậu Ngụy cũng chỉ cho chị nhìn thôi.” Mặt cô khốn đốn lắm rồi, bị chèn ép mà không biết cãi lại sao. Trẻ con trong nhà toàn học mấy thói hư tật xấu, nói xằng nói bậy. Hai bé hư còn rất ăn ý giơ tay lên high five với nhau: “Tuyệt vời!” Mới hả hê được có ba giây, Ngụy Ngự Thành đã lên bờ, rũ tóc cho bớt nước rồi đi về phía mọi người. Lâm Sơ Nguyệt không kìm nổi uất ức trong lòng, mới đứng từ xa đã mách anh rồi: “Hai đệ của anh cấu kết bắt nạt em kìa.” Chung Diễn vô thức trốn sau lưng Lâm Dư Tinh: “Chú che chắn cho anh, chú là cháu ruột của cậu nên cậu sẽ không đánh chú đâu.” Anh không nói gì mà đi đến cốc đầu hai đứa, cũng đâu có nhẹ nhàng gì, đau đến nỗi Lâm Dư Tinh cũng phải toét miệng ai ui. Cõi lòng Chung Diễn đã được cân bằng lại: “Địa vị hai ta giống hệt nhau rồi.” Anh nắm tay Lâm Sơ Nguyệt, chở che cô vô cùng. Cô mỉm cười nhìn anh: “Không bơi à?” “Ừ.” Anh hỏi: “Em ăn chưa?” “Em không đói, nhạt mồm lắm.” Cô xoa chỗ đốt sống cổ đã mỏi nhừ: “Chóng mặt quá nên em ra hóng gió tí.” Biển về đêm thật êm dịu và khoan khoái làm sao, khác hẳn với đêm hạ ở Minh Châu, gió có thổi thì cũng oi như cái xửng vậy. Cô đổi sang chân váy lụa dài đến mắt cá chân ôm siết lấy vòng eo nhỏ nhắn, trên thì mặc chiếc áo trễ vai thổ cẩm, họa nên xương quai xanh cong cong từa tựa trăng lưỡi liềm. Anh thay quần áo ngay tại chỗ, mặc chiếc áo phông trơn rộng thùng thình. Tóc hẵng còn đang ướt nên vừa hất lên đã khoe ra vầng trán cao rộng, tôn lên vẻ trẻ trung của anh. Cả bốn người ngồi bên bãi biển, tay ai cũng cầm một trái dừa tươi, xa xa phía sau là bóng trăng dát vàng dát bạc còn bên tai thì đầy ắp tiếng sóng biển cuộn trào. Chung Diễn nói lắm, cứ xì xào xì xồ líu ríu với Lâm Dư Tinh mãi không thôi. Ngụy Ngự Thành và Lâm Sơ Nguyệt im lặng lắng nghe, bàn tay buông trên mặt cát cứ thế nắm lấy nhau rất đỗi tự nhiên. Anh nhéo ngón tay cô rồi đặt tay cô lên đùi mình. Quần soóc vén lên khiến cho tất cả những gì cô cảm nhận được ấy là cơ bắp rắn rỏi của anh. Ngón tay cô nhẹ nhàng mơn trớn, anh quay ngoắt sang, ánh mắt thì ngày một thăm thẳm. “Chú biết vì sao chú lại chiếm vị trí cao như thế trong tim cậu anh không?” Chung Diễn huých vào cùi chỏ của Lâm Dư Tinh. Lâm Dư Tinh biết mình biết người nên tự giác gật đầu: “Vì chị em.” “Không hẳn đâu.” Chung Diễn rất hiểu Ngụy Ngự Thành: “Cậu anh thích mấy đứa não to, nhất là mấy đứa giỏi Lý với Hóa.” Lâm Dư Tinh khoe ngay: “Hồi trước đi học em cũng nhất lớp môn Lý đấy.” Ngụy Ngự Thành bật cười, anh ngồi cách bàn nâng trái dừa lên cụng ly với cậu: “Cậu cũng thế.” Chung Diễn chép miệng, lấy hết can đảm trong mình ra mà thì thầm: “Thế bọn mình đi học với nhau thôi.” Anh ngẩng đầu lên, khuôn mặt bừng vẻ ngạc nhiên khôn cùng. Song, Lâm Dư Tinh lại chẳng hề ôm hi vọng, cậu lắc đầu, cười đáp: “Anh Tiểu Diễn, anh nên quay về đi học sớm đi. Còn em thì không được nữa rồi. Em có đi học thì thời gian sau lại phát bệnh, phiền lắm, thà rằng không đi còn hơn.” Lâm Sơ Nguyệt không nói câu nào mà cứ cúi đầu mãi, tâm can nhức nhối thương đau. Đây là một chủ đề quá nhạy cảm, tình trạng cơ thể của Lâm Dư Tinh rất đặc biệt, nào ai dám đảm bảo rằng sẽ không có bất cứ vấn đề gì xảy ra. Ánh mắt Ngụy Ngự Thành thẳng thắn nhìn chằm chằm vào Chung Diễn: “Chẳng lẽ thằng bé không đi thì anh cũng định bỏ luôn à? Đưa ra yêu cầu như thế mà không biết xấu hổ. Cậu thấy anh nghỉ học hơn năm trời thì đầu óc anh cũng nghỉ luôn rồi đấy. Cậu không bỏ bê anh cũng vì mẹ anh. Nhưng anh nhớ cho cậu…” Chung Diễn ngả người ra sau, chống tay lên thành ghế, uể oải đáp lời anh: “Nhà họ Ngụy không nuôi thằng ăn hại. Cô Lâm ơi, cậu em nói câu này phải tám trăm lần rồi.” Cô mỉm cười, nhấp một ngụm nước dừa. Khuôn mặt anh phừng phực dã tâm không chịu buông tha cho cậu, ngón tay anh cong lại, gõ lên mặt bàn: “Ai bảo anh xưng hô như thế? Đã bao lâu rồi, vừa mất não vừa mù.” Chung Diễn ngơ ngẩn: “Cháu làm sao?” Anh cau mày, giọng trầm hẳn xuống nhắc nhở cậu: “Hồi trước là cô Lâm còn giờ thì không.” Thiếu mỗi nước khắc luôn chữ “Mợ” lên mặt thôi. Cậu tặc lưỡi, tủi chết đi được, cậu vòng sang bên, “chửi” um lên với Lâm Sơ Nguyệt: “Cậu em kinh quá thể quá đáng, cứ kiểu nhẫn nhịn xong trong lòng thì âm mưu các thể loại, lúc nào cũng lôi em ra xiên chục nhát rồi bẫy em đủ đường. Mình thì mấy ngày nữa 36 tuổi rồi mà chả biết thương con cháu gì cả.” Khuôn mặt Ngụy Ngự Thành tối sầm lại, ánh mắt sắc lẹm như gươm. Còn cậu thì cứ lèm bèm liền tù tì mãi không ngớt: “Còn không cho gọi cô Lâm, ờ cháu cứ gọi đấy, cứ gọi đấy ờ. Chị phải quản thúc tử tế vào, không thể để cậu em phách lối thế này được – vợ Ngụy Ngự Thành hiểu chưa nào?” Bầu không khí căng thẳng đã biến tan trong tích tắc. Ngụy Ngự Thành không kìm nổi mà cong cong ánh mắt, anh cười khẽ, mắng yêu cậu: “Thằng chó con.” * Tác giả có lời muốn nói: Chung Diễn: Các chị thấy em có thông minh không? *
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]