Lâu rồi Ngụy Ngự Thành cũng không tập võ, nghe thằng nhóc mất nết nói câu đó thì cái suy nghĩ muốn vung quyền nó đã thôi thúc trong lòng. Song thôi thúc vậy thôi chứ anh đang chìm trong cảm giác hạnh phúc dâng trào.
Mặc dù anh không hiểu vì sao thằng nhóc tự dưng sáng mắt ra rồi chủ động làm hòa với mình. Thế nhưng cũng chỉ an lòng được ba giây, tức khắc, anh mới thấm nhuần câu nói của cậu.
Nó nói nó định đi cắt tóc vào tháng một?
Để cậu chết à?
Ánh mắt anh tối sầm lại, thành ra ngay tối hôm đó, Chung Diễn đang ngồi trong phòng học từ vựng đã bị Ngụy Ngự Thành tra hỏi đến tận chân tường.
“Anh bức xúc với cậu đến nỗi định đi cắt tóc vào tháng một?”
“Bình thường thì không biết nhưng mấy năm nay cậu nuôi anh, cho anh ăn sung mặc sướng, tiêu tiền như nước mà anh báo ơn cậu thế này đây.”
“Thích cắt tóc thế thì cậu phải đưa anh vào trại cải tạo sớm rồi mới phải, để người ta cắt đến khi nào không còn tóc để cắt mới thôi.”
Anh trao cho cậu ánh mắt “tặng cho cháu quả đầu trọc” khiến cậu run bần bật. Trong khắc thinh lặng, cảnh tàn sát khốc liệt đã diễn ra.
Mãi sau, Chung Diễn mới thì thầm: “Cháu bị chửi cho đớ người, thế cậu cũng mắng cô Lâm vậy à? Thể nào cô cũng sợ cậu chết khiếp.”
Anh không dằn nổi, khóe môi đã cong cong.
Cậu sờ tay lên mặt: “Cậu mà hiền thêm tí nữa, có khi phải tán được cô Lâm từ lâu rồi.”
Nụ cười trên môi anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cap-doi-nong-chay/532889/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.