Bờ vai cô run lên trong vô thức, dù đã gắng kìm nén nhưng vẫn bị anh soi được.
"Nếu cô Lâm quên rồi." Anh quay người, không cho cô có cơ hội trốn tránh: "Không sao cả, anh vẫn còn nhớ tường tận."
Sự việc dường như đã đi đến mức buộc phải giải quyết triệt để rồi. Thực ra thì Lâm Sơ Nguyệt cho rằng chẳng có gì cần xử lý ở đây cả. Duyên phận mong manh, anh tình tôi nguyện. Thế giới của người trưởng thành cũng nên đồng cảm với nhau trong thinh lặng chứ không phải mấy năm sau gặp lại thì đi đào tận gốc câu chuyện rồi nhất quyết không chịu bỏ qua như thế này.
Cô phân tích tâm lý của anh trong tích tắc, nghĩ đi nghĩ lại thì chắc mẩm là do mình đã bỏ đi mà không thèm nói gì thế nên đã "xúc phạm" lòng tự ái của người ta.
Cô không muốn dây dưa quá nhiều nên đã dựa vào suy đoán của mình mà giải quyết cho xong chuyện này. Chẳng có gì hiệu quả bằng sự thẳng thắn cả. Cô không đợi anh nói tiếp mà quay sang nhìn anh, chủ động mở lời: "Nếu anh để bụng chuyện đó thì sau này tôi sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa."
Lời cô nói khiến Ngụy Ngự Thành rất ấm ức, anh bí bách cùng cực, rõ ràng đây không phải câu trả lời mà anh mong muốn.
"Tại sao em lại đi?" Rốt cuộc thì anh vẫn nên hỏi thẳng thì hơn.
"Bởi vì đến lúc phải đi thôi." Cô trả lời trôi chảy: "Tôi cho rằng chúng ta đều có chung suy nghĩ."
Anh lạnh nhạt: "Chung suy nghĩ à."
"Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cap-doi-nong-chay/266010/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.