Sáng sớm thời một ngày đẹp trời, thời tiết trong lành, dưới hai nữ kịch liệt lôi kéo, Nhật Thiên bị hai người Hạ Vũ Nguyệt Như lôi ra khỏi thư phòng, dẫn hắn trực tiếp ra khỏi gia tộc nhàn nhã đi dạo trên đường.
Mà Nhật Thiên, ban đầu hắn muốn từ chối, vì hắn muốn tập trung tinh lực của mình tìm hiểu Dị Thường để nghĩ ra biện pháp để đối phó với bọn chúng, nhưng khi Nguyệt Như không ngừng nũng nịu hai mắt như thể sắp khóc tới nơi nhìn chằm chằm cầu mong nhìn hắn, Nhật Thiên khó mà mở miệng cự tuyệt được, cũng bất đắc dĩ nhận mệnh đi theo.
Vừa đi vừa nói chuyện, nửa đường cũng gặp một ít tộc nhân, nhìn thấy ba người bọn hắn đi cùng nhau thân mật đàm tiếu, đều không khỏi lộ ra vẻ mặt kỳ dị.
Đơn giản là vị Hạ Vũ cùng Nguyệt Như, các nàng vô luận là xinh đẹp hay thiên phú, đều là viên minh châu sáng nhất trong đám người tuổi trẻ của gia tộc, bình thường đều ôn nhã hòa khí, bất quá ở đằng sau nụ cười đó, là ẩn chứa nhàn nhạt lạnh lùng giữ khoảng cách.
Cùng các nàng chào hỏi thì dễ dàng, nhưng muốn thân mật nói chuyện, rất khó.
Mà hai nữ đều đi cùng nhau, thì càng làm người thêm chấn động.
Nhất là Hạ Vũ đừng nhìn thời gian qua nàng thân mật nói chuyện với Nhật Thiên như thế, nhưng bản chất nàng là một người vô cùng cao ngạo cùng với nóng nảy tính khí, ngoại trừ những người nàng công nhận tỷ như Chấn Dực, thì còn lại là ai nàng cũng giữ khoảng cách.
Và nếu không biết điều, vẫn thử tiếp cận nàng, thì Hạ Vũ sẽ trực tiếp dùng sức mạnh đánh cho bọn chúng phải hiểu rõ, khoảng cách chênh lệch giữa hai bên là lớn thế nào.
Không để ý đến thần sắc của mấy cái tộc nhân, Hạ Vũ cùng Nguyệt Như trực tiếp mang Nhật Thiên ra khỏi gia tộc đại môn, chậm rãii thoải mái đi trên đường tiến tới phường thị lớn nhất của Thương Viễn Thành.
Thương Viễn Thành không hổ là một trong những đại thành thị lấy thương nghiệp buôn bán mà dựng lên, tuy không bằng to lớn nhất cả châu lục Tây Duyên Hải Thành, nhưng nó nhân khí cũng cực kỳ thịnh vượng.
Mặc cho mặt trời tại đỉnh đầu chiếu xuống nó ánh sáng chói chang, nhưng tại trên đường cái, dòng người cũng rất đông đúc nhộn nhịp, thậm chí ngẫu nhiên còn nhìn thấy một ít kỳ dị, hình dạng khác lạ từ Đại châu lục khác không thuộc Tây Ưng Châu vật phẩm, trái cây.
“Thiên, ngươi mau xem cái kia là cái gì? nhìn chơi rất vui, đi, mau đi xem xem.”
Có lẽ do có Nhật Thiên bên cạnh làm bạn, nên sau khi vừa bước chân ra khỏi gia tộc, Nguyệt Như trở nên cáng thêm hoạt bát, vui vẻ hơn.
Nàng lôi kéo Nhật Thiên không ngừng chạy đi chạy lại, nữ hài tiếng cười duyên dáng, làm nóng bức không khí thêm vài phần mát mẻ vui sướng.
“…”
Tụt lại phía sau Hạ Vũ chỉ im lặng mà cứ nhìn Nguyệt Như vô cùng thân mật lôi kéo Nhật Thiên đi.
Nàng nội tâm ngoại trừ cảm thấy có chút quái quái ra thì không cảm thấy cái gì, nói sao nhỉ, bình thường nàng hẳn sẽ là ghen tỵ hay giận dữ gì đó đi.
Nhưng không, nàng không có, đây rất là kỳ quái.
Mà nhắc lại thì nàng cũng chợt nhớ, từ lúc nào mình bắt đầu thân thiết với tiểu Thiên như thế rồi, trước kia nàng hẳn còn rất e ngại hắn mới đúng.
Mọi chuyện bắt đầu cung bởi vì cái ngày đó, tại trên võ đài trận đánh đó, từ hôm đó nàng bị Nhật Thiên đánh tới mức sinh ra bóng ma tâm lý, nàng nội tâm vừa sợ hãi song cũng vừa lại xuất hiện một chút hiếu kỳ với Nhật Thiên.
Trở nên khát vọng muốn tìm hiểu, hiểu rõ hơn về hắn, muốn biết bí mật làm sao hắn có thể trở nên mạnh như vậy.
Nguyên nhân do đó, khi càng thấy hiểu rõ hắn, đối mặt với cặp mắt ôn hòa mà lại vô cùng tự tin kia, mà nội tâm không biết từ lúc nào sinh ra cảm xúc đặt biệt dành cho Nhật Thiên.
Nhưng Hạ Vũ hiểu rõ cảm xúc này không tới là tình cảm nam nữ, cũng không thấp tới thân mật bằng hữu, nó là một cái gì đó khá … đặt biệt…độc nhất.
“Hạ Vũ tỷ, đi thôi.”
Nhật Thiên nhận thấy phía sau Hạ Vũ không đuổi theo, như cảm nhận được cảm xúc của nàng không được bình thường.
Hắn dừng bước chân, quay người lại nhìn nàng, khuôn mặt cười tươi ôn hòa, hai mắt chân thành trong suốt không niệm nhìn Hạ Vũ, đưa ra bàn tay về phía nàng nói.
“..Đệ”
Hạ Vũ giật mình mình, ngây dại ra nhìn trước mắt người trẻ tuổi, hắn chỉ là cười khẽ, nhưng giờ khắc này, hắn hóa thành tươi đẹp ánh vàng mặt trời hòa tan đi lạnh lẽo băng tuyết.
Trước đó bị đè nén hậm hực bất thường cảm xúc, nháy mắt tan rã, nội tâm được buông lỏng đi rất nhiều.
“Ừm, đi thôi.”
Nàng cười lên, vui vẻ nắm tay của hắn sau đó cùng Nhật Thiên đuổi theo đang chờ hai người Nguyệt Như.
Ba người hai nữ một nam, mà ai cũng là tuấn nam mỹ nữ tùy rằng, tuổi tác của cả ba còn rất trẻ, nhưng vẫn có thể nhìn được, tương lai ba người ai cũng sẽ trở thành ngọc thụ lâm phong nam tử, chim sa cá lặn mỹ nhân.
Cả ba đi trên đường tất nhiên dẫn tới không ít người qua đường sự chú ý, trong vô thức nhìn lại quan sát ba người.
Dọc theo đường đi ba người vừa nói vừa cười, cực kỳ khoái hoạt.
Nguyệt Như sau đó chú ý tới một tiểu xe đẩy, trên xe một chuỗi màu đỏ cầu cầu, rất nhiều cùng nàng với Nhật Thiên đồng tuổi hài tử vây xung quanh cái xe.
“À cái này gọi là kẹo hồ lô, chua chua ngọt ngọt ăn rất ngon, đây, tiểu thư đưa ngài một cây.”
Nhật Thiên vừa thấy liền tức khắc biết nó là cái gì, trước kia khi còn đi học chữ ở chỗ tiên sinh, hắn thường hay mua nó ăn, nhận thấy Nguyệt Như có hứng thú với nó, hắn tiến lên trước từ trong tay áo lấy ra vài đồng tiền xu mua ba cây hồ lô, một đưa cho Nguyệt Như rồi một cái đưa cho Hạ Vũ, cái còn lại của hắn.
Nhìn tiểu thư thật cẩn thận liếm cây kẹo hồ lô, Nhật Thiên nội tâm vui mừng thư thích, ba người sau đó vừa ăn đi, đột nhiên họ tại bên đường thấy được treo ở một tấm bảng cáo thị lớn, chung quanh vây quanh vài vòng người.
Hạ Vũ ngước đầu nhìn lên tức khắc nhăn mày.
‘Lệnh cấm đi đêm? Thương Viễn Thành trước giờ tứng có lệnh này sao?’
“Hạ Vũ tỷ, tỷ làm sao vậy? sắc mặt của tỷ hơi kém.”
Nhật Thiên tất nhiên cũng nhìn thấy được bảng cáo thị, chỉ là hắn không hiểu lắm bên trong này bất thường nên không có để tâm lắm, nhưng khi hắn quay đầu liền nhìn thấy bộ dạng ngưng trọng của Hạ Vũ, không khỏi lo lắng hỏi.
Nguyệt Như cũng vậy, nàng tò mò nhìn lại Hạ Vũ.
“Không, không có gì đâu, chúng ta nên đi thôi tìm cái gì đó ăn trưa.”
Thấy hai người nhìn nàng, Hạ Vũ lắc đầu nói.
“Cũng phải, trời cũng sắp giữa trưa rồi, nên đi tìm chỗ để ăn thôi.”
Nghe vậy Nhật Thiên theo bản năng ngước đầu lên nhìn bầu trời, tức khắc nhận ra bọn hắn đã ở bên ngoài cũng khá lâu, thời gian đã tới giữa trưa rồi, ba người sau đó cùng nhau tìm tới một quán tửa lầu gần đó.
Cùng lúc đó…
Oanh!!!
Theo tiếng nổ bạo âm xé rách không khí vang lên, một sinh vật hình thể vô cùng to lớn với tốc độ không hợp thói thường không phù hợp nó to lớn cơ thể tiến hành phi hành, một lần đập cánh nó liền tạo ra âm thanh phá vỡ không khí mà bay đi, đây là một con uy vũ khí phách toàn thân đỏ rực dực long.
Bộ hàm răng sắt nhọn, tỏa sáng như sắt thép từ long đầu nhổ ra, một đôi sắc bén đôi mắt kim đồng bễ nghễ tứ, phương thân hình bò sát như thằng lằn, dưới người có hai đôi chân sau săn chắc hữu lực, một đôi cánh lớn to lớn thịt cánh giống như con dơi cánh dơi, đôi cánh to rộng vô cùng, chiếm giữ hơn phân nữa cơ thể của nó.
Phần đuôi bộ kia chỉ giống như lưỡi dao sắc bén cứng rắn trăng non hình vây đuôi hơi hơi đong đưa theo gió, thân dài tới 15 17 mét, thân thể rộng 6 tới 7 mét cộng thêm lúc sải ra hai cánh mở to ra, ước lượng tới 27 thậm chí là 30 mét chiều dài bề ngang.
Mà trên người to lớn dực long hiện tại treo một cái trông giống như một cái hơi lõm xuống hình vuông lô cốt thùng kim loại, toàn thân làm từ kim loại màu đen, nó kết nối với dực long bằng những sợi xích sắt chắc chắn to lớn, trói buộc khắp toàn thân cơ thể của dực long.
Rống!!
Không biết dực long đã bay được bao lâu, theo dực long gầm lên một tiếng, một tòa thành rộng lớn đã ngay tại trước mắt nó.
“Đáp xuống đi Xích.”
Như hiểu được ý của dực long, một âm thanh từ trong thùng kim loại vang lên.
Nghe được lệnh, Dực Long chậm rãi thả chậm tốc độ của mình, sau đó đợi bay tới gần tòa thành chỉ còn cách xa một hai dặm đường, dực long trên không trung tiến hành bay lượn một vòng sau đó nó từ từ cẩn thận hạ thấp xuống độ cao rồi đáp xuống mặt đất.
Ngay khi dực long đáp xuống đất, trên thùng kim loại cái cánh cửa được mở ra, theo đó sáu người với hình thể chiều cao khác nhau, nhìn không rõ là nam hay nữ, từ trong đó đi xuống, trong đó có một kẻ rất to lớn, phải cao to tới 2.3 2.5 mét.
Cả sáu người ai cũng mặt một bộ áo choàng đen che kín người, nón tre với mảnh vải lụa quấn quanh che giấu đi khuôn mặt.
Rống!!
Dực long đợi khi tất cả người xuống lưng nó xong, nó chậm rãi đứng lên, khi đứng chiều cao nó đạt tới 12 mét, cùng lúc đó dực long nó dã thú giác quan như cảm thấy trước mặt nó tòa thành, đang tỏa ra một thứ không khí gì đó rất bất tường như thể là hàng trăm vô hình to lớn xúc tu đang quấn quanh cả tòa thành, nó tức khắc cảnh giác gầm gừ, trong đó có phần e ngại, sợ sệt.
“Nào nào ~ ngoan nào Xích, cô gái ngoan không cần sợ hãi, có ta đây rồi.”
Người cao to nhất trong bảy người cảm thấy sự sợ hãi bất an của dực long, hắn tiến lại gần cái đầu dực long, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu của nó, điều đó làm dực long cảm thấy rất thoải mái, nội tâm bất được làm dịu đi, nó theo đó dựa sát vào người kẻ cao to.
“Đi đi Xích, khi nào xong việc chúng ta sẽ gọi ngươi.”
Rống!!
Nghe vậy dực long rống lên một tiếng sau đó, nó tại chỗ đập cánh, rất nhanh nó bay lên cao hướng về phương xa bay đi.
“Lục Huyền, Xích nó hôm nay có vẻ hơi khẩn trương.”
Trong đó một người đi đầu phát ra một giọng nam tử khàn khàn, rất khó nghe chậm rãi lại gần hắn nhìn bay đi dực long, sau đó nhìn người cao to nói.
“Ừm, người nói không sai, Mộng, do có gì đó trong tòa thành kia làm cho Xích sợ.”
Người cao to tên Lục Huyền nghe vậy gật đầu đáp, song trong lòng cũng có chút ngưng trọng.
‘Xích, dù sao cũng là một con Á long chủng, tuy huyết thống long tộc của nó rất mỏng manh, nhưng á long cũng vẫn là long, có thể khiến cho nó sợ, thì tất nhiên là không tầm thường.’
Tuy nhiên, đã không thể quay lại, nhiệm vụ dù sao đã nhận rồi, không thể rút lại được nữa.
Đi ở đằng trước đầu dẫn đội người nghe được hai người cuộc đối thoại, hắn lắc đầu, sau đó theo âm thanh có phần hiền từ, dễ gần nói.
“Khoảng hai ngày trước, có yêu cầu tiêu diệt Dị Thường từ Thương Viễn Thành được gửi lên cho tổng bộ Khu Ma Nhân chúng ta.”
“Sếp Hiên Phong à, diệt Dị Thường thì diệt Dị Thường, nhưng ngài dù sao cũng là hội trưởng của hội Khu Ma Nhân Tây Bộ Châu, Dị thường có xuất hiện nhưng không tới mức cần thiết đích thân sếp ra mặt à.”
Trong đó một người kiệt ngạo bất tuân, bất cần đời đáp lại người mà hắn gọi là Hiên Phong.
“Ja'kal nói đúng, Hiên Phong đại nhân, ngài dù sao cũng là Huyền Cảm Tri cường giả, không cần thiết phải tham dự vào chuyện nhỏ như thế này.”
Đó âm thanh rất dịu dàng và hiền thục nữ tính nhưng có vẻ người mà nàng gọi là Ja'kal, thấy hắn vậy mà dám cả gan cắt ngang lời nói của Hiên Phong đại nhân, nàng khắc khó chịu trừng hắn một cái.
“Sếp thấy không, đến cả con mụ ớt đỏ cũng đồng ý với ta nè.”
Hồng nghe được Ja'kal nam nhân gọi nàng là ớt đỏ, tức khắc bực bội không thôi nhưng trước mặt của Hiên Phong đại nhân, nàng không dám bộc phát vì muốn giữ hình tượng yểu điệu thục nữ của mình tại trước mặt Hiên Phong đại nhân.
‘Chờ khi xong chuyện này, ta tuyệt đối sẽ tính sổ với ngươi.’
Ja'kal đột nhiên có cảm giác bất an, hàn khí chạy dọc cả sống lưng của hắn làm hắn trong vô thức rùng mình.
“Thương Viễn Thành phát hiện ra có Dị Thường vào được trong thành và cho tới hiện tại, dù là số lượng hay là cấp bậc của nó vẫn còn là ẩn số.”
Người tên Hiên Phong nam không để ý Ja'kal sự mạo phạm, hắn kiên nhận đợi hai người nói chuyện xong, liền tiếp tục giải thích.
Nghe được một câu Dị Thường vào được thành, tức khắc toàn bộ thành viên đều giật mình đi theo đó là hoảng sợ cùng ngưng trọng, song trong lòng cũng hiểu rõ ra nguyên nhân Hiên Phong đại nhân tại sao đích thân tới đây, xác thực, nếu là Dị Thường vào được thành, sự tình vô cùng nghiêm trọng, làm một trong các chiến lực mạnh nhất của Tây Duyên Hải Thành, Hiên Phong đại nhân không thể không ra tay.
“Hiên Phong đại nhân, việc Dị Thường nó có thể vào được trong thành, ngài cảnh thấy sao?”
“Là có kẻ nào đó đứng sau giúp một thúc đẩy, mang Dị Thường thường vượt qua thành trì kết giới? hay là do Dị Thường quá mạnh kết giới ngăn không được nó tiến vào?”
Cho đến giờ thành viên còn lại vẫn im hơi lặng tiếng cuối cùng mở miệng nói, ngươi này âm thanh thanh rất kỳ quái, lúc thì nam lúc thì nữ, có lúc thì lại có tới rất nhiều giọng âm khác biệt chồng lên nhau.
“… thú thật thì, ta cầu mong là do nó mạnh, Komori.”
Hiên Phong trầm tư một lúc, nhìn lại người giọng âm phức tạp tên Komori đáp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]