Chương 71: Ngày Thứ Nhất (3) : Giữa Hai Nữ Tiểu Nhạc Đệm
Đợi đến lúc ăn xong, Hạ Vũ nàng nhất quyết sẽ trả tiền cho cả hai người không cần Nhật Thiên góp tiền trả, mà Nhật Thiên cũng không nói gì, vì hắn trong người lúc này không có mang theo túi tiền, vậy nên cũng có chút ngượng ngùng và trong lòng thầm quyết định nếu có cơ hội sẽ đãi lại Hạ Vũ tỷ vậy.
Trên đường trở về, Hạ Vũ cùng Nhật Thiên chia tay nhau mỗi người ai về nhà nấy, tuy nhiên, đợi khi đã gần về với tiểu biệt viện của mình, Nhật Thiên đột nhiên dừng bước trong lòng suy nghĩ.
‘Có lẽ nên đến thăm Phó Ngạn đại ca một chút vậy.’
Dù sao Phó Ngàn nơi ở cũng không quá xa hắn, năm phút đi đường là tới nơi, vậy nên Nhật Thiên thay đổi lộ trình đi tới tiểu biệt viện của Phó Ngạn.
“Gì cơ? Phó Ngạn đại ca đã rời đi rồi? Huynh ấy tỉnh lại từ lúc nào vậy đại tỷ tỷ?”
Đợi khi hắn tới nơi thì không có nhìn thấy hai hạ nhân quen thuộc thường trông coi trước cửa phòng Phó Ngạn, mà thay vào đó là một nữ tính người hầu lạ mặt.
Và khi hắn hỏi thăm thì mới biết được Hạ Phó Ngạn đã tỉnh dậy sau hai ngày hôn mê rồi, sau đó Phó Ngạn được phụ thân hắn dẫn đi mang tới một nơi nào đó để chữa trị.
“Dạ bẩm Nhật Thiên đại nhân, cái này tiểu nô cũng không rõ nữa, Phó Ngạn đại nhân bọn họ không nói gì cho tiểu nô ạ.”
Tiểu nữ hầu thừa biết rõ tiểu nam hài trước mặt nàng là một võ giả mạnh mẽ, nàng không dám biểu hiện bất kính, thần thái tôn kính cùng thành thật hồi đáp lại Nhật Thiên câu hỏi.
“Vậy sao đệ hiểu rồi, cảm ơn đại tỷ tỷ.”
Nghe Phó Ngạn đại ca phụ thân dẫn hắn đi đâu đó, Nhật Thiên gật đầu đáp và cũng không hỏi nhiều hơn nữa, dù sao thì cũng là chuyện của gia đình người ta, ngoại nhân như hắn không nên tìm hiểu quá nhiều là tốt nhất.
Tuy nhiên, Nhật Thiên đã không nhận thức được, hiện tại Phó Ngạn đại ca hắn biết đã không còn nữa mà ‘Phó Ngạn’ hiện tại, chính là con Thiên Mục Bách Diện trùng đã thành công chiếm lấy được thân xác của hắn.
Cộng thêm sự đột biến hay nói đúng hơn là sự tiến hóa từ việc nó ăn được máu thịt của hắn, hiện tại nó đang sở hữu một cái trí tuệ ngang với mười mấy tuổi nhân loại hài tử.
Khi đã được khai trí, nó bắt đầu học được cách suy nghĩ, biết được tự hỏi, sau cùng là nó học được mưu mô, rồi nó học được ẩn nhẫn.
Nó biết rõ là không thể để bại lộ việc nó đã xâm chiếm được cơ thể của Phó Ngạn, nó cũng biết rõ cũng chỉ với một phần máu thịt của tên nhân loại kia mà đã giúp nó tiến hóa sinh ra trí tuệ, thì tên nhân loại này rất không đơn giản.
Biện pháp tốt nhân mà nó có thể nghĩ tới là giữ khoảng cách tránh xa Nhật Thiên xa nhất có thể.
Bởi vậy, nó lấy lý do cơ thể này phụ thân mang đi chữa trị, nó thành công thoát ra được Hạ gia mà không kẻ nào phát giác, mà một phần lớn nguyên nhân nó có thể thành công dễ dàng như vậy là vì hiện tại Hạ gia hầu hết tối cao chiến lực, những người cầm quyền, đều đã rời đi hết Thương Viễn Thành chạy tới Lăng Thủy Thành tiến hành chiến đấu tranh đoạt.
Bước chân ra được khỏi Hạ gia đại môn, nó tức khắc không khác gì trời cao mặc chim bay, biển rộng tùy cá lội, bộc phát ra nó bản tính khát máu, tiến hành trắng trợn giết chóc, tùy ý tiến hành ăn uống.
Tuy nhiên nó rất nhanh đè xuống cái ý tưởng đó, vì nó cũng biết rõ là phải từ từ chậm rãi, nó cần thiết kiên nhẫn ẩn mình từng chút tích lũy sức mạnh cùng số lượng.
Phải chờ đợi cho đến khi nó đã thành công trong bóng tối xâm lược, thẩm thấu được gần một nữa nơi này đến lúc đó, dù có kẻ phát giác không đúng, thì đã quá trễ, vì thời điểm đó nó trong tay đã có được một đông đảo quân đội cùng sức mạnh kinh người.
Khi đó thì thử hỏi còn có kẻ nào có thể ngăn cản được nó nữa?
Đợi khi về tới nhà, Nhật Thiên không có chạy vào trong phòng ngủ, thay vào đó hắn quay lại thư phòng của mình cũng chính là cái nơi đã bị sách vở bao phủ khắp nơi.
Tuy rằng đã biết Phó Ngạn đại ca đã tỉnh dậy, đã không cần phải đi tìm cách cứu chữa Phó Ngạn đại ca nữa, nhưng Nhật Thiên trong lòng còn có rất lớn hiếu kỳ đối với Dị Thường, nhất là Dị Vật, bọn chúng bất tử đặc tính đúng là quái đản.
Bởi vậy hắn cần phải nghiên cứu tìm hiểu kỹ càng hơn về bọn chúng, hy vọng với những tri thức này, hắn có thể tìm được bí quyết giúp hắn giải quyết được đặc tính bất tử của Dị Vật.
Nghĩ vậy Nhật Thiên liền từ trong đống sách vở lấy ra một cuốn sách, sách rộng một gang rưỡi, dài 2.5 tấc và nó nội dung dày tới khoảng một gang tay do đó làm cả quyển sách nặng tới 3 4 kg, nếu không phải chính tay cầm quyển sách, không thì Nhật Thiên đã cho là thứ này một miếng gạch đá hơn là một quyển sách đấy.
Hắn tới gần bàn gỗ, mượn dùng ánh đèn dầu chiếu sáng trong tay hắn quyển sách, theo ánh đèn dầu chiếu sáng, ghi ở trên quyển sách liền lộ ra 《 Ta Nhân Loại, Cùng Với Những Dị Thường 》chữ tựa đề, không sai, cái này chính là quyển sách trước đó Hạ Vũ đã từng giới thiệu cho hắn khi cả hai người còn ở hành trình đi tới Lăng Thủy Thành.
《 Ta Nhân Loại, Cùng Với Những Dị Thường 》, là một quyển luận văn về các vấn đề về các loại ảnh hưởng của bản thân Dị Thường đối với nhân loại, từ sinh hoạt, tập thể lợi ích cho tới một cá nhân quan niệm như là tâm lý hoặc thể xác.
Quyển luận văn này cũng có viết rất nhiều các phân tích cụ thể về Dị Thường, như là tập tính, chủng loại, thể loại, ngoại hình, môi trường phù hợp mà chúng sinh hoạt vân vân...
Luận văn này được viết bởi một người, một chuyên gia một tiến sĩ nổi tiếng về lĩnh vực sinh vật tế bào và di truyền học, người đó có tên là William Eckleburg, Tiến Sĩ William Eckleburg, nó được viết vào năm Đại Ngôn Đại Lịch Năm 1211, hiện tại đây là năm 1313, tức là đã hơn 100 năm kể từ ngày nó được viết và xuất bản ra.
Với một quyển sách có nội dung đã tới hơn một trăm năm tuổi, thì có lẽ nó phải là lỗi thời rồi mới đúng, tuy nhiên điều làm người ta ngạc nhiên đó là, cuốn 《 Ta Nhân Loại, Cùng Với Những Dị Thường 》này bên trong nó ẩn chứa các loại thông tin, những giả thuyết, lập luận lý luận vô cùng thâm sâu, theo nhiều người đánh giá thì nó dẫn trước nhân loại hiện tại hơn 200 năm lý luận.
Nói cách khác, cho hiện tại 《 Ta Nhân Loại, Cùng Với Những Dị Thường 》lý luận các chi tiết ở bên trong, còn rất là tiên tiến tới 100 năm tới nữa đáng để các chuyên gia tham khảo và học hỏi.
Nhật Thiên dùng đôi tay đem có chút năm tháng luận văn mở ra, lật ra quyển sách này trang thứ nhất, là một cái mục lục nội dung, trong đó gồm đó [ Gen Di Truyền ] , [ Trolley Problem ], [ Thung Lũng Kỳ Lạ ], [ Người Mẹ Dây Thép ] … vân vân từ các thể loại di truyền học nghiên cứu cho đến các luận văn thí nghiệm tâm lý nhân loại trong các loại hoàn cảnh.
“Thú vị thật…”
Cái người tên William Eckleburg này, có thể viết ra được kinh ngạc cùng cảm thán khái niệm luận văn này, tuyệt đối là một người tuyệt đỉnh trí giả.
Đọc bên trong nội dung, Nhật Thiên thần sắc vừa lộ ra giật mình cũng vừa thấy thú vị, hắn càng đọc trong đó liền càng thêm mê say mê mẩn chính nội dung trong đó.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Hít ~ Hồ ~
Như Nguyệt nhắm mắt ngồi xếp bằng trên giường, nàng hai tay đưa tới trước người làm một cái kỳ dị thủ ấn tinh thần thả lỏng tâm vô tạp niệm, thân thể như lông vũ phiêu diêu.
Nguyệt Như ngực nhẹ nhàng phập phồng, mỗi một lần hô hấp đều hình thành hoàn mỹ tuần hoàn, có nhàn nhạt màu bạch khí từ theo miệng mũi đi vào cơ thể, ôn dưỡng cốt cách cùng thân thể của nàng.
"Hô…"
Chậm rãi thở một hơi đôi tay thành chưởng đặt trước ngực, đem khí áp đến đan điền, làm cái thu thế động tác, hai mắt từ từ mở ra.
Cảm ứng trong cơ thể nồng đậm Linh Khí, nắm tay gắt gao niết vào nhau Nguyệt Như khuôn mặt đẹp vui vẻ mỉm cười.
“Suốt hai tuần bế quan tu luyện bổn tiểu thư ta cuối cùng cũng đột phá, đạt tới Nhân Niệm tầng 3 rồi!”
Nguyệt Như có thể cảm giác được, tại sau khi đột phá được tầng 3, thực lực của nàng được tăng lên gấp 3 lần so với trước kia, không những thế tại lần trước nàng cưỡng ép để thi triển ra được [ Hư Vô Chi Thủ ], hiện tại nàng đã có thể vận dụng nó được một chút.
So với tên sư huynh từng nói rằng phải ở Nhân Niệm tầng 5 mới có thể miễn cưỡng dùng được, mà việc nàng tại tầng 3 có thể dùng được nó, nàng chiếm được một lợi thế rất lớn so với các tu giả đồng cảnh giới, hơn nữa nếu như nàng chịu cố gắng thường xuyên luyện tập [ Hư Vô Chi Thủ ], sau này nếu có thể làm chủ được nó tới mức độ lô hỏa thuần thanh, về sau học tập các loại chiêu thức ý niệm sẽ càng dễ dàng hơn một chút.
“Ừm ~ cũng lâu rồi không gặp Thiên, hay là bổn tiểu thư đi gặp hắn một chút vậy.”
Nàng ngồi dậy và làm động tác duỗi người, tức khắc thân thể tiểu kiều nhỏ nhắn lộ ra sơ cụ mê người đường cong, Nguyệt Như tức khắc bước ra phòng mình, một hơi chạy tới căn tiểu viện của Nhật Thiên.
Mà trùng hợp thay ở giữ đường đi, nàng vô tình bắt gặp được Hạ Vũ cũng tương tự muốn tới tìm Nhật Thiên, chỉ là Nguyệt Như không phát giác điều đó nàng chỉ cho là vị tỷ tỷ này chỉ là tình cờ đi ngang qua thôi
“Sáng sớm tốt lành Hạ Vũ tộc tỷ.”
“Chào buổi sáng, Nhị tiểu thư.”
Và tất nhiên dù hai người không thân thích thân quen gì nhau, những cả hai cũng biết rõ thân phận của đối phương, một người là Nhị tiểu thư của gia tộc, một người thì sau này trong tương lai sẽ là chiến lực trụ cột của gia tộc, cả hai bọn họ đều là người có danh tiếng thân phận hiển hách, không thể không biết được.
Lẫn nhau chào hỏi một câu sau đó ai cũng không nói chuyện chậm rãi đi đường.
Chỉ là rất nhanh sau đó, khi đi được một lúc cả hai dần cảm thấy không đúng, hai người nhận ra đối phương đi cùng một hướng với mình.
“Hihihi thật là trùng hợp nha tỷ tỷ ~ không ngờ chúng ta đi cùng một hướng.”
“Ừm, đúng vậy nhị tiểu thư, thật là trùng hợp.”
Nói xong cả hai tiếp tục tiến bước, nhưng đi thêm được một đoạn sắc mặt của hai người hơi thay đổi.
“Hmmm ~ Hạ Vũ tỷ tỷ, cho muội muội hỏi chút, không biết tỷ đang đi đâu vậy ạ?”
“Bẩm tiểu thư, ta đang tới nhà một người bạn.”
Nguyệt Như cười nhưng như lại không cười nghiêng đầu nhìn lại bên cạnh đi song song với nàng Hạ Vũ thân thiết hỏi thăm.
Mà Hạ Vũ sắc mặt bất thường quái quái liếc nhìn Nguyệt Như, trong lòng nàng không hiểu có chút không mau, bực tức với tiểu nha đầu này.
“Hihihi ~ vậy thật là trùng hợp ta cũng đang tới nhà một người, người rất ‘quan trọng’.”
Không hiểu sao Nguyệt Như khi đang nói, nàng rất nhấn nặng từ ‘quan trọng’, mà Hạ Vũ ẩn ẩn cảm nhận một chút địch ý trong giọng nói của nàng ta.
“Ừm, đúng là rất ‘trùng hợp’ nhị tiểu thư.”
Trong lúc đáp lời, thì vô thức Hạ Vũ thay đổi giọng điệu của mình trở nên lạnh nhạt hơn.
“…Đúng vậy, một lần trùng hợp cùng đường, thêm bây giờ lại trùng hợp muốn tìm người, thật đúng là ‘trùng hợp’ à nha haha.”
“….”
Nhất thời giữa hai người bầu không khí lúc này có chút lúng túng, làm cả hai không biết nói gì hơn.
Nhưng đợi khi càng ngày càng tiếp cận căn biệt viện của Nhật Thiên, hai nữ thần sắc trực tiếp biến đổi.
“Hihihi đại tỷ tỷ, không phải tỷ nói là đang tới nhà ‘bằng hữu’ sao, vậy tỷ đừng đi theo ta nữa nên mau đi đi, không nên để người đó chờ đợi.”
“Tiểu thư cũng vậy, xin đừng đi theo ta nữa, không phải tiểu thư ngài nói có người quan trọng cần gặp sao, vậy mau rời đi đi.”
Sặc mùi khói lửa tức khắc bốc lên tại giữa hai ngươi, cả hai ai cũng không nhường ai trừng mắt nhìn nhau trong mơ hồ nhìn thấy được ánh tia lửa trong đó.
Sau đó không rõ ai là người bắt đầu trước, cả hai cước trình tốc độ càng lúc càng mau, sau cùng thì cảm thấy đi bộ không được nhanh, tức khắc bắt đầu chạy, dùng hết toàn lực nhanh nhất có thể chạy tới căn biệt viện của Nhật Thiên.
Đợi đến khi phóng qua được đại môn, một hơi ăn ý phi thẳng tới cửa thư phòng của Nhật Thiên, cả hai nữ tốc độ đều ngang tài ngang sức, từ bắt đầu đã luôn chạy song song với nhau, nhưng thời khắc sắp tiếp cận được trước cửa phòng, trong lòng nghĩ vì để có thể trước tiên nhanh hơn một bước hơn đối phương tới được thư phòng, đồng thời nâng cao lên cánh tay đem nó giương ra phía trước.
Rầm!!!
Theo hai bàn tay thon dài chạm lên cái cửa gỗ, lập tức bị một cách vô cùng bạo lực mở toang ra, mà làn gió mạnh cũng theo đó thổi vào trong bên trong thư phòng.
“Nhị tiểu thư, ta đã tới trước ngài, vậy mời ngài nhanh rời đi.”
“Không không không ~ Hạ Vũ đại tỷ, tỷ chắc là nhầm lẫn gì đó rồi, rõ ràng là bổn tiểu thư ta tới trước, bàn tay ta so với tỷ nhanh hơn chạm vào cửa, nghĩa là ta nhanh hơn, đại tỷ tỷ ngươi mới phải rời đi.”
“Nhưng ta tay đẩy được cửa trước, bàn chân cũng nhanh hơn bước vào trước, nên ta mới nhanh hơn, nhị tiểu thư ngươi mới phải rời đi.”
Vô cùng ăn ý, tại một cái không thành văn cũng không một lời hứa hẹn nào hay ước định từ trước đó, hai nữ tự giác lấy ai là người tới trước là được ở lại, người chậm hơn phải rời đi.
Tuy nhiên, kết quả của nó không làm cho hai nữ hài lòng, không ai chịu thua kém mắt trừng nhau mở miệng tranh cãi rốt cuộc ai nhanh hơn, ai tới trước.
“Ừm ~ mới sáng sớm mà có gì ồn ào vậy.”
Vào lúc này một tiếng rên buồn ngủ vang lên cắt ngang hai nữ, cả hai nhìn lại thì thấy Nhật Thiên từ trong một đống sách vở chui ra, ngáp dài một hơi nói.
“Ooh! Không phải là tiểu thư và Hạ Vũ tỷ sao? buổi sáng tốt lành.”
Nhật Thiên giống như không nhận thấy được giữ hai nữ sặc mùi thuốc súng không khí, hắn vui vẻ đứng lên cười cười hỏi thăm cả hai.
“Sáng sớm tốt lành, Thiên.”
“Chào buổi sáng, tiểu Thiên.”
Tiểu Thiên? Σ(O△O)#
Thiên? (¬_¬)#
Đồ hồ ly, không được gọi hắn thân mật như thế.
Tiểu tam nhà người mau cút đi, đừng có mà thân thiết gọi tiểu Thiên như vậy.
Nghe được đối diện thân mật như thế kêu gọi Nhật Thiên, tức khắc mắt to mắt nhỏ hung tợn trợn nhìn nhau, không tiếng động tâm ý tương thông chửi mắng nhau.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]