"Người này đã chết rồi, đây chẳng qua là một loại phản xạ thần kinh thôi. Một người dù đã chết nhưng trong vòng bốn mươi tám giờ tiếp theo các dây thần kinh và mạch máu vẫn còn hoạt động, lúc nấy tôi đã đánh vào huyệt đạo trên người đối phương khiến dây thần kinh có rút lại, tạo ra hiện tượng giống như đối phương đang đi bộ. Hiện tượng này có thể giải thích bằng khoa học nên mọi người không cần sợ hãi." Trần Vũ cười nói. 
"À, thì ra là vậy." Mọi người giật mình hiểu ra nên không còn sợ hãi vì cảnh tượng đáng sợ vừa nhìn thấy lúc nãy nữa. 
Thật ra trong lòng Trần Vũ hiểu rõ, đối phương bị chọc tức mà chết nên oán khí trong ngực chưa tiêu tán, ba hồn không thể thoát ra. Lúc nãy anh đã dùng một số thủ thuật làm cho oán khí của người chết nhanh chóng bộc phát ra ngoài, nói đúng hơn là xác chết vùng dậy, nhưng anh không nói rõ về vấn đề này tránh làm mọi người hoảng sợ. 
Cuối ngày, Trần Vũ rất mệt mỏi, buổi tối sau khi khám bệnh cho bệnh nhân cuối cùng xong, Triệu An Nhiên đã chuẩn bị một ít thức ăn và giữ Trần Vũ ở lại ăn cơm. 
Trùng hợp là hôm nay thuốc được vận chuyển đến, cho nên ông Triệu bảo Trần Vũ và Triệu An Nhiên cứ ăn cơm trước, còn ông ấy thì ra ngoài kiểm kê thuốc. 
Thật ra tâm nguyện lớn nhất của ông Triệu là tuyển Trần Vũ làm cháu rể của mình, đáng tiếc Trần Vũ đã kết hôn. Điều này làm ông ấy tiếc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-y-dao/3405456/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.