"Bác sĩ Trần, ba tôi vất vả cả đời, còn chưa được hưởng phúc đã đột tử, anh là thần y, có thể cải tử hồi sinh, xin anh cứu ba tôi sống lại." Người trẻ tuổi kia tiến lên nói.
"Hừ, ba cậu vất vả cả đời, chết rồi vẫn bị con trai ruột của mình lợi dụng để kiếm tiền, không biết ông ấy dưới suối vàng có nhắm mắt được không." Trần Vũ cười lạnh.
"Mấy người đúng là mê muội, lập tức ôm người đi đi, không là tôi báo công an đấy." Ông Triệu tức giận nói.
"Ông Triệu, chúng tôi dẫn người đến xem bệnh, ông báo công an là có ý gì?" Chu Bằng cười nói: "Hôm nay tôi đến đây chẳng phải vì đạp đổ chiêu bài của ông đâu, là do Trần Vũ khoe khoang khoác lác ra đấy, xem bệnh cho người ta đi chứ."
"Đúng vậy, không phải anh có thể cứu người chết sống lại à? Mau chữa đi." Mấy người Chu Bằng dẫn rối rít hùa theo.
"Báo công an đi." Sắc mặt ông Triệu xanh mét.
"Không cần, để tôi nhìn xem." Trần Vũ cười nói.
"Trần Vũ, cậu điên rồi hả? Bọn họ cũng nói người đã chết một ngày rồi, cậu còn nhìn cái gì?" Triệu An Nhiên vội la lên.
"Không sao, chỉ nhìn thử thôi, nói không chừng ba anh ta chưa chết thì sao?" Trần Vũ cười khế.
"Đúng vậy, bác tôi chết rồi Trần Vũ vẫn cứu sống được cơ mà, để anh ta xem đi." Chu Bằng cười ha ha.
Không sai, hôm nay cậu ta tới đây để phá rối đấy, cậu ta không tin Trần Vũ thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-y-dao/3405455/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.