"Ý của anh là sao?" Chu Hồng Tuyết bình tĩnh nói: "Chúng ta đang giải quyết ân oán." 
"Đúng vậy, giải quyết ân oán thì giải quyết ân oán, nếu có thể chấp nhận thì tôi sẽ chấp nhận hòa giải, nếu không thể chấp nhận hòa giải thì tất nhiên tôi sẽ không chấp nhận." 
"Sao cô không hỏi thử xem tại sao tôi lại phải đến khiêu chiến Võ quán Thanh Long của ông ta? Tại sao cô không hỏi xem vì lý do gì mà tôi lại làm phá hủy tu vi của Chu Thanh và đánh gãy tay ông ta?" Trần Vũ đứng dậy nói: "Quán trà Huyền Vũ được mệnh danh là nơi giải quyết những ân oán của chốn giang hồ. Nhưng tôi thấy. hình như cũng không có gì hơn thế, hôm nay tôi tuyên bố ở đây, nếu Chu Long xin lỗi tôi, từ đây Thanh Long Xã biến mất khỏi Phong Lăng thì chuyện này coi như kết thúc, nếu không, kết cục của ông ta sẽ giống như mấy †ên sư đệ của ông ta vậy." 
“Hỗn xược.” Chu Long vỗ một phát xuống bàn bên cạnh, để lại dấu bàn tay màu trắng: “Trần Vũ, nếu cậu không chấp nhận yêu cầu của tôi, vậy hôm nay tôi sẽ giết cậu để trả thù cho Thanh Long Xã của tôi.” 
"Anh Trần, anh hãy suy nghĩ cho kỹ, nếu ra tay thì tính chất của việc này sẽ thay đổi." Chu Hồng Tuyết nhìn chằm chằm vào Trần Vũ. 
"Tôi đã suy nghĩ đủ rồi, muốn ra tay thì cứ làm đi, cả ông và thêm hai Thái bảo còn lại nữa cùng nhau ra tay cũng không có vấn đề gì." Trân Vũ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-y-dao/3405357/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.