Ông lão nhìn cảnh này, ánh mắt hơi dao động. Giây lát sau, uy áp mạnh mẽ tan đi, chỉ nghe ông ta bình thản nói: “Được, có cốt khí, bản tọa thích cô nhóc có tính cách quật cường như cô!”.
“Nói đi, cô muốn thế nào mới chịu cam tâm vào môn phái của tôi?”.
Hoa Lộng Ảnh nghiêm mắt nhìn, giây lát sau mới chậm rãi lên tiếng: “Muốn tôi bái ông làm sư phụ, có thể, ông chỉ cần giải đáp một nghi vấn trong lòng tôi”.
“Nghi vấn?”, ông lão liếc mắt nhìn: “Cô nói đi!”.
Hoa Lộng Ảnh trầm ngâm một lúc lâu, nói nho nhỏ: “Từ xưa đến nay, tôi luôn cảm thấy ký ức của tôi mất đi một phần nào đó. Tôi muốn ông chứng thực giúp tôi, có phải ký ức của tôi xảy ra vấn đề hay không? Nếu thật sự mất đi một phần nào đó thì tôi muốn tìm lại nó!”.
“Tôi tin với thực lực của ông chắc chắn có thể làm được!”.
“Ký ức?”, ông lão nghe vậy, bỗng cười lớn thành tiếng.
“Chuyện này thì có gì khó?”. Trong lúc ông ta nói chuyện, ánh sáng thần lặng lẽ lóe lên, nhìn thẳng vào Hoa Lộng Ảnh. Một ảo ảnh ánh sáng nhỏ bé chui thẳng vào giữa mi mày Hoa Lộng Ảnh, đó là nguyên thần của ông lão.
Thông Thiên Kính là pháp bảo hộ thể của Hoa Lộng Ảnh, lúc này lại không có phản ứng gì, giống như không hề phát hiện nguyên thần của ông lão xâm nhập, cứ vậy để ông lão dùng trạng thái nguyên thần bước vào thần phủ của Hoa Lộng Ảnh mà không gặp trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/351484/chuong-3207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.