Từng hình ảnh tái hiện ở trong đầu Diệp Thiên, mà bản thân cậu thì chậm rãi hạ thấp người, quỳ một chân xuống mặt đất.
Tiếu Văn Nguyệt đã từng kiêu ngạo, đã từng tỏ ra cao xa vời vợi với cậu, coi thường cậu; đến sau đó thay đổi, thậm chí thà rằng không liên lạc với cậu, bằng lòng hi sinh bản thân gả đến nhà họ Phùng ở tỉnh Kiềm; lại ngẫu nhiên gặp mặt Tiếu Văn Nguyệt ở đại học Thủ Đô, cùng dự lễ kỷ niệm thành lập trường Tam Trung ở Lư Thành với Tiếu Văn Nguyệt, rồi khi cậu bị bom phá hủy oxy đánh trúng rơi vào trạng thái ngủ say, Tiếu Văn Nguyệt tràn đầy lo lắng tìm kiếm…
Một cảnh nối tiếp một cảnh, giống như chiếu phim điện ảnh, nhanh chóng xẹt qua trước mắt Diệp Thiên, khiến cho mạch suy nghĩ của cậu cũng rơi vào hỗn loạn, trong lúc nhất thời, hai mắt trở nên trống rỗng và đờ đẫn.
“A Thiên!”
Dường như xưng hô khiến Diệp Thiên không được thoải mái, nhưng lại chỉ thuộc về Tiếu Văn Nguyệt vang lên bên tai Diệp Thiên, khiến cậu dần dần từ trong hỗn loạn trở lại bình thường, vội vàng nhìn về phía trước.
Hình ảnh khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng vẫn không hề thay đổi, đầu và cổ của Tiếu Văn Nguyệt tách rời, không nhúc nhích nằm ở phía trước, thì ra, tất cả vừa rồi cũng chỉ là Diệp Thiên nghe nhầm mà thôi.
Đến lúc này, Diệp Thiên mới thật sự phục hồi tinh thần.
Tiếu Văn Nguyệt, chết rồi?
Một loại cảm xúc và đau đớn khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/351210/chuong-2933.html