“Các em là những người còn lại trong những người đã chết, nhưng cũng chỉ là những thân xác không còn linh hồn!”
“Vậy thì để đàn anh đây tiễn các em đoạn đường cuối cùng, giải thoát khỏi đau khổ vậy!”
Ngay sau câu từ cuối cùng của Diệp Thiên, cậu đột nhiên mở bừng mắt, ánh mắt không còn mờ mịt nữa, cũng không còn do dự, lập tức đánh một chưởng xuống mặt đất.
“Soạt!”
Phệ Thiên Long Diệm sáng rực biến thành ngọn lửa phóng thẳng lên trời,quét sạch cả trăm trượng, bao phủ cả một con phố, trong ngọn lửa, từng bóng người đang hóa thành tro bụi biến mất, mà Lục Điềm Hi cũng tan biến theo, trước lúc cô ấy biến thành tro bụi, gương mặt cũng không hề đau khổ, mà chỉ có cảm giác nhẹ nhõm được giải thoát, há lớn miệng với Diệp Thiên, để Diệp Thiên hiểu được khẩu hình của mình.
“Đàn anh Diệp Thiên, cám ơn anh!”
Một lúc sau, Phệ Thiên Long Diệm được Diệp Thiên thu về, trên con phố không còn một bóng người, duy chỉ còn những làn khói xanh nhẹ bay.
Làm xong tất cả mọi chuyện, Diệp Thiên quay đầu nhìn thẳng Thiên Luân, ánh mắt rét lạnh trước nay chưa từng có.
“Thả người!”
“Ha ha!”
Thiên Luân thấy vậy, cười lớn không ngừng.
“Hay lắm, hay lắm!”
“Diệp Lăng Thiên, cậu cũng quả quyết đấy, khâm phục, rất đáng khâm phục!”
Nói xong, vẻ mặt của gã đột nhiên trở nên vô cùng giễu cợt.
“Đáng tiếc, lời của Thiên Ma Đế tôi đây, trước giờ đều chưa thành hiện thực!”
“Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/351209/chuong-2932.html