Mặc dù bọn họ không dám nói là hiểu Diệp Thiên, nhưng cũng xem như biết không ít về tính tình và cách hành sự của cậu. Từ khi bọn họ gặp Diệp Thiên đến nay, cậu chưa bao giờ có biểu hiện gì với bọn họ, hoàn toàn xem bọn họ như người qua đường bình thường.
Vừa rồi Diệp Thiên gây ra hành động như vậy, rõ ràng là do biến cố nào đó khiến cậu mất khống chế, bọn họ biết không thể trách cậu.
Sau phút im lặng ngắn ngủi, Lí Thanh Du đưa tay nắm lấy tay Diệp Thiên. Mặc dù trên mặt cô ta có vẻ xấu hổ, nhưng lại không hề giấu giếm giả tạo, giống như người vợ nhỏ nép vào bên cạnh Diệp Thiên.
“Là Đế Vương cậu nói đấy, phải bảo vệ tôi qua trăm nghìn kiếp, không được nuốt lời đâu!”.
Đôi mắt cô ta nhìn chằm chằm Diệp Thiên, mắt long lanh, giọng nói cũng trở nên động lòng người.
Thật ra, lúc vị kiếm thủ thiên tài của phái Hồ Ngọc Nguyệt gặp Diệp Thiên lần đầu tiên ở Hồ Ngọc Nguyệt thì đã nảy sinh tình cảm với cậu. Hôm nay mất lần đầu trong tay Diệp Thiên khiến cô ta cảm thấy mọi thứ đều là do số mệnh sắp đặt. Cả đời này, cô ta đã định sẵn sẽ có đoạn tình duyên không thể hóa giải với người con trai này.
Hành động của cô ta lại khiến Diệp Thiên cảm thấy bất ngờ. Cậu sờ mũi, lần đầu tiên cảm thấy lúng túng đến vậy: “Không cần gọi tôi là Đế Vương, gọi tôi là Diệp Thiên đi!”.
Kỷ Nhược Yên ở cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/351124/chuong-2847.html