Cố Tử Kỳ biết khoảng cách giữa Cố Giai Lệ và nhà họ Cố, cô ta không hề để tâm, chỉ đưa tay ra dấu mời.
“Chị Giai Lệ, ông nội bảo em ra đón chị”.
“Ông đang ở phòng làm việc đợi chị”.
Nghe vậy, Cố Giai Lệ ngẩn người.
Cô vừa mới đến nhà họ Cố, ông cụ Cố đã muốn gặp cô nhanh vậy sao?
Trong lúc Cố Giai Lệ do dự không quyết, không biết nên đáp lại thế nào, Diệp Thiên bỗng tiến lên một bước, đứng trước mặt cô.
“Nếu Cố Hoài Cổ đã muốn gặp em thì em đi gặp ông ấy đi, xem ông ấy muốn nói gì”.
Diệp Thiên vừa nói ra lời này, tất cả mọi người ở đây đều biến sắc.
Bọn họ không ngạc nhiên khi Diệp Thiên biết tên của Cố Hoài Cổ, dù sao Cố Hoài Cổ cũng là nhà quyền quý đỉnh cao trong giới thượng lưu ở Tây Âu. Mặc dù bây giờ tuổi ông ta đã cao, ít khi tham dự những trường hợp tụ hội của những người nổi tiếng, nhưng số người biết đến tên của Cố Hoài Cổ lại không hề ít.
Mọi người kinh ngạc là vì thái độ của Diệp Thiên. Khắp Tây Âu này, trong thế hệ trẻ tuổi không ai có tư cách gọi thẳng tên của Cố Hoài Cổ, nhưng qua lời của Diệp Thiên lại nghe như Cố Hoài Cổ không phải là trụ chống trời của nhà họ Cố, không phải là nhân vật truyền kỳ ở Tây Âu, mà chỉ là một ông lão bình thường vậy.
Mọi người sửng sốt trong giây lát, Cố Lăng Hiên bỗng lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/351070/chuong-2793.html