Lúc này đây, Diệp Sơn cũng không kìm được đứng dậy, tay chống gậy run rẩy kịch liệt.
“Mẹ!”.
Diệp Tinh đợi Diệp Vân Long và Thi Tú Vân vỗ về an ủi nhau xong, cậu ta mới tiến lên, ánh mắt dao động không ngừng.
“Mẹ về rồi thật là tốt quá!”.
“Con thật sự rất nhớ mẹ!”.
Bấy giờ Thi Tú Vân và Diệp Vân Long mới buông nhau ra, bà ấy quay đầu nhìn về phía Diệp Tinh, trong mắt cũng tràn đầy nỗi nhớ nhung.
Bà ấy khẽ xoa trán Diệp Tinh, cười nói: “Tinh à, mẹ cũng rất nhớ con!”.
Những ngày ở tiểu thế giới, ngoài nhớ mong Diệp Vân Long, người bà ấy nhớ nhất đương nhiên là hai đứa con Diệp Thiên và Diệp Tinh.
Một nhà bốn người trò chuyện với nhau vài câu, sau đó Diệp Vân Long mới chau mày nói: “Haizz, nếu bây giờ còn Tiểu Thiên thì tốt quá, vậy thì một nhà năm người chúng ta coi như thật sự đoàn tụ rồi!”.
“Tiếc là hai tháng trước, Tiểu Thiên đến tiểu thế giới tìm bà, ngọc bài linh hồn của nó cũng vỡ nát, tôi sợ là…”.
Diệp Tinh và Diệp Sơn cũng trở nên buồn bã. Nhà họ Diệp mất đi Diệp Thiên giống như mất đi trụ cột, bất tri bất giác đứa con năm xưa bị nhà họ Diệp bỏ rơi đã trở thành nhân vật quan trọng tuyệt đối của nhà họ Diệp.
Thi Tú Vân nghe vậy thì che miệng cười: “Mọi người đừng mặt ủ mày ê nữa, Thiên vẫn sống tốt lắm!”.
“Hơn nữa nó cũng về cùng với tôi!”.
Nghe thấy Thi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/350956/chuong-2679.html