Chương trước
Chương sau


“Láo xược!”

Chỉ có Yến Băng Lăng, tu vi của bà ta và Bạch Viêm Minh ngang bằng nhau, cũng là người duy nhất có mặt ở đây có thể biết rõ quỹ đạo vận động của Diệp Thiên, vào lúc Diệp Thiên lao tới trước, cơ thể bà ta chỉ một chốc đã đi theo bên cạnh Diệp Thiên, đột nhiên dùng đẩy một phát.

Đòn tấn công này bao phủ cả bầu trời, chỉ thấy đường chân trời toát ra sự lạnh lẽo, một bàn tay băng lớn vươn ra định chặn đường Diệp Thiên lại.


Nhưng Diệp Thiên lại không nhìn bà ta mà giơ tay đánh một cú ra.

Thức thứ sáu của Tam Tuyệt Quyền – Vãn Thiên Khuynh!

“Ầm!”

Một sức cực lớn nổ tung ở chân trời, đánh trúng vào trung tâm bàn tay lớn băng này, đâm thủng nó khiến nó vỡ tan tành. Yến Băng Lăng cũng khá hoảng hốt bị một cú của Diệp Thiên văng ra sau, lùi lại mấy chục trượng mới đứng vững.

Ngay lúc bà ta hoàn hồn lại thì Diệp Thiên đã đi vào trong Tam Nhất Môn.

“Diệp Lăng Thiên này ở đâu mà có sức mạnh đáng sợ như vậy?”

Yến Băng Lăng không đuổi theo nữa, thầm cảm thấy hãi hùng, còn các đệ tử Tam Nhất Môn và Huyền Băng tam lão cùng Tứ Tiên nhìn thấy cảnh tượng này cũng hoảng sợ.

Diệp Thiên thế mà có thể đánh được Yến Băng Lăng, điều này có nghĩa là cậu đã có được sức mạnh vượt cả cả cảnh giới truyền thuyết thiên cấp rồi đó sao?

Trong sân yên tĩnh của Tam Nhất Môn, Yến Khinh Vũ ngồi trong mái đình buồn phiền nghĩ ngợi.

“Cũng không biết anh ta thế nào rồi, nếu mẹ và các trưởng lão làm khó anh ta, anh ta làm sao để lên núi Băng Linh đây?”

Mặc dù bề ngoài cô ta có thể không để tâm nhưng thật ra trong lòng vẫn rất lo lắng cho Diệp Thiên, cô ta tin tưởng Diệp Thiên, nhưng lại nghĩ ngợi lung tung, với thực lực của Diệp Thiên, tuyệt đối không thể cố chấp xông vào Tam Nhất Môn được.

Ngay lúc cô ta đang lẩm bẩm một mình, một bóng người bay đến, giới Hàn Băng khiến Yến Khinh Vũ dồn hết sức tấn công cũng không hề hấn gì đó chỉ bị xé toạc ra một khe hở cực lớn khi đầu ngón tay cậu vẽ ra một đường.

Sau đó bóng người đó nhẹ nhàng đáp xuống, trước khi đáp xuống trước đình chỗ Yến Khinh Vũ, một giọng nói quen thuộc khiến cơ thể Yến Khinh Vũ trở nên cứng đờ.

“Tôi đến thực hiện lời hứa rồi”.



“Tôi tới thực hiện lời hứa đây!”

Giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên trong viện lạc, Yến Khinh Vũ giật mình, vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng dáng đĩnh đạc đứng ở đình nghỉ mát cách đó không xa, đang nhìn cô ta với vẻ điềm nhiên.

Gương mặt này cực kỳ quen thuộc, cho dù vài tháng rồi không gặp, nhưng bất kể là thần thái hay biểu cảm vẫn khiến cô ta nhớ mãi không quên.

“Diệp Thiên!”

Yến Khinh Vũ, nàng công chúa cao quý của Tam Nhất Môn, thân phận hiển hách, địa vị tôn quý ở Huyền Môn, lúc này đây chẳng còn chút dáng vẻ kiêu ngạo lạnh lùng nào, cô ta không kiềm chế được mà chạy ra khỏi đình nghỉ mát.

Cô ta chạy về phía Diệp Thiên, nhưng không hề lao thẳng vào lòng cậu như các cô gái khác. Tới trước mặt Diệp Thiên, cô ta đột nhiên nắm lấy cánh tay cậu, một luồng chân lực cũng theo đó mà truyền sang.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.