Ngay khi cô ấy vừa thở dài, trong bóng tối tảng băng đồ sộ này xuất hiện một bàn tay mảnh mai, trắng muốt quét ngang qua.
“Bang!”
Bàn tay này như một con dao thép chém vào miếng đậu phụ, đâm thẳng vào trong tảng băng cực kỳ cứng đó, tảng băng đồ sộ rung chuyển, chỉ thấy từng mảng vụn băng bắn ra, chân lực giá rét kết nối mặt đất với tảng băng cũng bị cắt đứt.
“Cái gì?”
Tất cả mọi người ở Tam Nhất Môn đều kinh hoàng, quay lại nhìn tảng băng, chỉ thấy dưới tảng băng hiện ra một lối đi một người có thể đi qua, bóng người mảnh khảnh của Diệp Thiên chậm rãi bước ra.
“Không thể nào!”
Huyền Băng tam lão đều kinh ngạc thốt ra tiếng, sắc mặt đều hiện lên vẻ khó mà tin được.
Tứ tiên Huyền Băng cũng trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Diệp Thiên như thể nhìn thấy quái vật.
Chính Yến Băng Lăng cũng không còn giữ được vẻ bình tĩnh và lạnh nhạt trước đó nữa, thay vào đó là vẻ thảng thốt.
Tiểu Hề và các đệ tử Tam Nhất Môn cũng ngây người, không nói được một câu nào.
Diệp Thiên chắp tay ra sau lưng sải bước đi ra dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người như nhàn nhã dạo bước trong sân nhà mình, tảng băng lớn phía sau cậu cũng dần mất tác dụng, phong ấn biến mất.
“Tuyệt Thiên Băng Lao không nhốt nổi cậu?”
Một trong các Tứ Tiên nhìn Diệp Thiên ngạc nhiên thốt lên.
Diệp Thiên lạnh lùng phát ra tiếng cười giọng mũi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/350860/chuong-2583.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.