Chương trước
Chương sau
Diệp Thiên nghe thấy vậy, lại liếc nhìn Tiểu Hề một cái đầy hứng thú.

“Xem ra cô biết khá nhiều về Yến Khinh Vũ, tôi muốn biết, cô nghĩ phải làm đến mức nào mới đủ tư cách đứng bên cạnh cô ấy?”

“Phải làm gì sao?”


Tiểu Hề nói dường như không cần suy nghĩ: “Cô chủ đứng hạng hai trong bảng xếp hạng thiên tài Huyền Môn, ngoại trừ Thiếu điện chủ Vân Thiên Điện và Thiếu môn chủ Thần Ý Môn, trong thế hệ người trẻ này không có ai là đối thủ của cô ấy, người xứng với cô ấy cũng rất ít, cậu phải ngang vai ngang vế với Thiếu điện chủ Vân Thiên Điện và Thiếu môn chủ Thần Ý Môn, phải có thực lực ngang bằng với bọn họ!”

“Anh nghĩ mình có thể thắng hai người họ sao?”

Diệp Thiên nở nụ cười khó hiểu, thản nhiên nói: “Hai người bọn họ, nếu so sánh với Liêm Hình của Tứ Tượng Tông thì thế nào?”

“Liêm Hình?”

Tất nhiên Tiểu Hề biết vị đệ nhất cao thủ này của Tứ Tượng Tông, cô ấy lập tức trả lời: “Thiếu điện chủ Vân Thiên Điện và Thiếu môn chủ Thần Ý Môn đều đứng đầu bảng xếp hạng thiên tài Huyền Môn, Liêm Hình đứng thứ ba, để so sánh thì có lẽ hai người này mạnh hơn Liêm Hình một bậc”.

“Vậy sao?”

Diệp Thiên nghe thấy vậy, không khỏi cười khổ lắc đầu.

Cậu giết Liêm Hình, chỉ là trong một phút nhất thời, tùy tiện giơ tay, mà Thiếu điện chủ Vân Thiên Điện và Thiếu môn chủ Thần Ý Môn này lại mạnh hơn Liêm Hình một bậc, dường như cũng chỉ là mạnh hơn một con kiến mà thôi. Với cậu mà nói, thậm chí còn không tính là đối thủ! Nhưng Tiểu Hề lại không biết Diệp Thiên nghĩ gì, cô ấy nhìn thấy Diệp Thiên phản ứng như vậy, liền nghĩ Diệp Thiên tự nghĩ mình kém cỏi, cho nên chỉ bất đắc dĩ cười khổ.

“Bây giờ anh biết cô chủ ưu tú như thế nào rồi đúng không?”

Cô ấy trầm giọng nói: “Tôi không biết anh dùng cách nào để đi từ giới thế tục lên đây, nhưng tôi nhất định phải nhắc nhở anh là anh và cô chủ ở hai tầng lớp hoàn toàn khác nhau, cho dù tình cảm của cô chủ với anh có sâu đậm đến đâu, nhưng nếu anh muốn ở bên cô ấy thì nhất định sẽ gặp nhiều trở ngại mà bản thân anh không thể nào giải quyết được!”

“Bây giờ vẫn còn chưa lên núi, tôi khuyên anh mau rời đi đi, để tránh sau khi lên núi rồi sẽ cảm thấy tuyệt vọng hơn nhiều!”

Câu nói này của Tiểu Hề xuất phát từ tận đáy lòng, hoàn toàn không có ý chế nhạo Diệp Thiên.

Lần này Tam Nhất Môn liên hôn với Thần Ý Môn là bắt buộc, trừ khi Diệp Thiên có thực lực kinh thiên hoặc xuất thân từ Tông môn siêu phàm, nếu không thì dù Yến Khinh Vũ có ủng hộ Diệp Thiên, cũng không có ai coi trọng cậu, thậm chí còn có thể đe dọa đến tính mạng.

Nhưng khi Diệp Thiên nghe thấy vậy, ánh mắt đột nhiên lạnh lùng.

“Tuyệt vọng hơn?”

Cậu nghiêng đầu nhìn Tiểu Hề, sâu trong đôi mắt hiện lên ý cười lạnh lùng.

“Hay cho câu tuyệt vọng hơn”.

Cậu di chuyển vai, nhắm mắt lại, nụ cười đã biến mất trên khuôn mặt.

“Vốn dĩ tôi muốn lặng lẽ làm việc, giải quyết chuyện này một cách đơn giản, nhưng nghe cô nói vậy, tôi lại phải thay đổi quyết định rồi!”

“Để tôi mở mang kiến thức một chút đi, trong Tam Nhất Môn này, rốt cuộc có kiểu tuyệt vọng nào vậy?”





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.