Chương trước
Chương sau

Bọn họ bất giác quay đầu nhìn Tiểu Hề, Tiểu Hề im lặng một lúc, sau đó đột nhiên lùi lại một bước.

“Đưa anh đi gặp cô chủ?”

Ánh mắt của Tiểu Hề đột nhiên thay đổi, vẻ kinh ngạc trong mắt tan biến, trở nên lạnh lùng.


“Nếu anh đã muốn đi gặp cô ấy thì dựa vào bản lĩnh của mình đi, tôi sẽ không đưa anh vào!”

Vừa dứt lời, cô ấy liền nháy mắt một cái với bốn vị đệ tử Tam Nhất Môn.

“Các sư tỷ, tôi không quen biết tên này, đừng để người ngoài xâm nhập vào Tam Nhất Môn chúng ta, làm phiền mọi người rồi!”

Nói xong, Tiểu Hề quay lưng đi lên núi, không để ý tới Diệp Thiên nữa.

Diệp Thiên lại không ngờ rằng Tiểu Hề sẽ phản ứng như vậy, khi cậu còn đang kinh ngạc, bốn vị đệ tử của Tam Nhất Môn đã bao vây xung quanh, chặn trước mặt cậu.

“Kẻ tự tiện xông vào Tam Nhất Môn tuyệt đối không thể nhân nhượng, còn không mau biến đi!”

Bốn người không biết Diệp Thiên có quan hệ gì với Yến Khinh Vũ, nhưng Tiểu Hề đã nói vậy, tất nhiên bọn họ sẽ hiểu ra nên đều sẵn sàng ngăn Diệp Thiên lại.

Còn Tiểu Hề, đang ở lưng chừng núi, khẽ khịt mũi một cái: “Tôi muốn xem xem, anh có tài đức gì mà lại được cô chủ để ý như vậy, rốt cuộc thì anh xuất sắc chỗ nào so với những thiên kiêu tuấn kiệt chân chính trong tiểu thế giới chứ?”

Theo ý kiến của cô ấy, nếu như Diệp Thiên còn không thể tự mình lên núi, thì hoàn toàn không có tư cách để được Yến Khinh Vũ nói đến.

Khi cô ấy vừa dứt lời, một giọng nói vang lên bên cạnh cô ấy.

“Mặc dù tôi không biết cô có quan hệ gì với Yến Khinh Vũ, nhưng tốt nhất đừng giở trò vặt này ra trước mặt tôi!”

Nghe thấy giọng nói này, cô ấy đột nhiên giật mình, quay đầu nhìn, chỉ thấy Diệp Thiên vốn dĩ đang ở dưới núi, không biết lúc nào đã đứng bên cạnh mình.

“Anh...”. Đồng tử của Tiểu Hề đột nhiên co rút lại, kinh ngạc nói: “Anh lên đây bằng cách nào?”

Diệp Thiên đưa một tay ra sau, ánh mắt bình tĩnh: “Cô nghĩ chỉ dựa vào bốn người kia có thể ngăn cản được tôi sao?”



Tiểu Hề nghe vậy, liền cảm thấy ngạc nhiên. Tam Nhất Môn khác với năm tông môn trong sáu tông Huyền Môn kia, những đệ tử có tư cách canh chừng cửa núi nhất định phải là những đệ tử nằm trong tốp 50 đệ tử xuất sắc nhất cùng thế hệ, mặc dù bốn vị kia chỉ là cảnh giới siêu phàm nhưng lại là siêu phàm thần phẩm, hơn nữa đã đạt đến cấp bậc tam chuyển, cách vương cấp chỉ có một bậc, dù là vương cấp bình thường muốn vượt qua bọn họ để lên núi thì cũng không phải điều dễ dàng.

Nhưng Diệp Thiên lại có vẻ không tốn chút công sức nào, điều này khiến cô ấy rất ngạc nhiên, một võ giả của giới thế tục trẻ tuổi như vậy sao lại có năng lực như vậy?

Chẳng lẽ, Diệp Thiên thật sự đủ tư cách để so sánh với những thiên kiêu đỉnh cấp trong Huyền Môn kia?

Nhưng dù thế nào thì cô ấy cũng là người đi theo Yến Khinh Vũ, cũng đã gặp nhiều thiên kiêu tuyệt thế, sau một khoảng thời gian kinh ngạc ngắn ngủi, vẻ kinh ngạc trong đôi mắt cô ấy đã vụt tắt.

“Anh cũng rất bản lĩnh, nhưng chỉ dựa vào chuyện này cũng chưa đủ tư cách đứng bên cạnh cô chủ đâu!”

“Lần này tới Tam Nhất Môn, anh biết tiếp theo mình phải đối mặt với thứ gì không?”

“Chắc anh sẽ không nghĩ ở đây dễ nói chuyện như giới thế tục đi?”
“Hả?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.