Chương trước
Chương sau
Trước khi lên thuyền, những người này đều nhìn Diệp Thiên một cái nhìn rất kỳ quái, trông Diệp Thiên rất đơn giản, hơn nữa không hề có chân lực, nếu như không phải gia chủ nhà họ La là La Không Nhàn cung kính đưa Diệp Thiên lên trên thuyền thì có lẽ họ cũng đều cho rằng Diệp Thiên chỉ là một phế nhân không hề có chút tu vi nào.

Dọc đường đi, Diệp Thiên chủ yếu chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi, không hề có ý định nói chuyện với ai, điều này càng khiến họ cảm thấy hứng thú hơn. Họ rất tò mò về thân thế của Diệp Thiên, đặc biệt là cô bé có khuôn mặt baby dễ thương. Cô gái thậm chí còn chớp đôi mắt to, cứ nhìn Diệp Thiên chằm chằm mà không hề di chuyển mắt qua chỗ khác.


Chiếc thuyền kim loại đi trong thông đạo nửa canh giờ, cuối cùng một người đàn ông trung niên ăn mặc như đạo sĩ chịu không nổi nữa, chủ động chắp tay nói với Diệp Thiên: "Không biết danh tính của cậu đây là gì?”

"Diệp Thiên!”

Ánh mắt Diệp Thiên khẽ nhếch lên, cậu không nói lời thừa thãi, chỉ trả lời ngắn gọn súc tích.

"Diệp Thiên?"

Vẻ mặt vị đạo sĩ trung niên hơi sững sờ, trong đầu cẩn thận tìm kiếm thông tin liên quan đến cường giả họ Diệp trong tiểu thế giới, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không có ai tên là Diệp Thiên.

Nghĩ đến đây, ông ta thầm thở phào nhẹ nhõm, ba người đàn ông kia tuy rằng không nói, nhưng đều đang lắng nghe, ánh mắt lập tức thay đổi, dường như khác với lúc trước.

Chỉ có cô gái mười sáu mười bảy tuổi tròn mắt nói với vẻ không hề che giấu: "Cái tên Diệp Thiên hình như không nổi tiếng gì thì phải?"

Diệp Thiên quay đầu nhìn cô gái cười toe toét: "Cô nhóc, tôi có phải là nổi tiếng hay không thì không biết, nhưng tôi muốn nhắc nhở cô là sau khi đi qua cửa ải, cô nên cẩn thận một chút!"

"Hừm?"

Ngay khi Diệp Thiên nói ra lời này, sắc mặt của bốn người trên chiếc thuyền đột nhiên thay đổi, bọn họ đồng loạt nhìn về phía Diệp Thiên, luồng sát khí tuôn ra.

Cô gái thì ngây thơ hơn, không để ý đến sự thay đổi nhỏ trong bầu không khí lúc này mà lại bĩu môi và giơ lòng bàn tay với Diệp Thiên: "Anh dám gọi tôi là cô nhóc à, anh có biết tôi là ai không hả?”

“Còn nữa, tại sao tôi phải cẩn thận chứ?”

“Cô nương tôi là vương cấp tám sao đó, ai dám động vào tôi chứ?”

Nhìn thấy bộ dạng ngây thơ của cô gái, Diệp Thiên không nhịn được cười, cậu lắc đầu, không nói thêm gì nữa.

Tuy nhiên, bốn người đàn ông trên chiếc thuyền thì lặng lẽ thay đổi vị trí của mình, đứng ở bốn góc của chiếc thuyền kim loại, bí mật hình thành một vòng vây quanh cô gái.

Tuy nhiên cô gái vẫn chưa nhận ra sự thay đổi nhỏ này mà luôn tìm cơ hội nói chuyện với Diệp Thiên để vượt qua quãng thời gian dịch chuyển nhàm chán này.

Chừng nửa canh giờ sau, trong thông đạo tối đen đột nhiên xuất hiện một chút ánh sáng, sau đó luồng sáng tiếp tục phóng lớn hơn, con thuyền kim loại phóng ra nơi có ánh sáng, lập tức tiến vào một vùng đất rộng lớn bao la.

Diệp Thiên nghiêng đầu nhìn, trong mắt hiện lên một tia kỳ quái.

Cuối cùng cũng đã đến Huyền Môn! Chiếc thuyền kim loại thoát ra khỏi thông đạo và sắp bay đáp xuống đất, cô gái làm mặt mũi tinh nghịch với Diệp Thiên cuối cùng cũng bay ra ngoài, kết thúc hành trình di chuyển.
Chính lúc này, bốn nguồn chân lực bùng nổ quét từ bốn hướng khác nhau, ngay lập tức nhốt cô gái vào trung tâm.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.