Chương trước
Chương sau
Bà ấy vừa dứt lời, bỗng vung tay ra, chân lực ngưng tụ, hóa thành một dải lụa màu tím, quét nghiêng về phía Kiệt trưởng lão.

“Thi Tú Vân, chú ý thái độ của cô đi!”.

Kiệt trưởng lão không thay đổi ánh mắt, chỉ khẽ nâng tay lên, hời hợt đẩy về phía trước.


Dải lụa màu tím cuồn cuộn đủ để cắt ngang đỉnh núi, nhưng sau cái vung tay của Kiệt trưởng lão lại tan đi hoàn toàn. Trái lại, bản thân Thi Tú Vân lùi ra sau nửa bước, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.

“Cảnh giới truyền thuyết địa cấp?”.

Mắt Thi Tú Vân lóe sáng, khẽ giọng nói: “Cách mấy chục năm, ông đã đạt đến trình độ này rồi!”.

“Hừ!”.

Kiệt trưởng lão phất tay áo, lạnh lùng nói: “Thi Tú Vân, cô được tôi trông nom từ nhỏ đến lớn, theo vai vế thì bố cô còn nhỏ hơn tôi một lứa, cô dám ra tay với tôi sao?”.

Ông ta quay người đi, nhìn xuống vạn dặm sông núi, giọng nói không có chút tình cảm nào.

“Thiếu điện chủ Vân Thiên Điện là thiên tài hàng đầu của Vân Thiên Điện trong ba trăm năm trở lại đây. Thiên phú tu tiên của cậu ta không hề thua kém cô năm xưa, thậm chí là cao hơn”.

“Cậu ta không ngại thân xác như ruột bông rách của cô, chủ động đề nghị rước cô về điện, cô nên cảm thấy vui mừng đi!”.

“Lần này, nhà họ Thi không còn ai để ý đến ý kiến của cô nữa, những gì cô có thể làm chỉ là tuân theo!”.

Ông ta khẽ nắm tay lại, sát ý trong mắt phóng ra: “Đừng nghĩ tới việc từ chối, cũng đừng mơ mộng chạy trốn. Một khi bị bọn ta phát hiện, bọn ta sẽ dốc hết sức xóa sổ tận gốc hai đứa nghiệt chủng mà cô để lại giới thế tục và cả nhà họ Diệp ở Hoa Hạ!”.

“Đây là cảnh cáo, cũng là đe dọa!”.

Ông ta nói xong, không quan tâm Thi Tú Vân phản ứng thế nào mà bay thẳng đi, rời khỏi dãy núi này.

Thi Tú Vân đứng nguyên tại chỗ, tay siết chặt, lửa giận trong mắt như sắp phun ra ngoài. Nhưng cuối cùng, bà ấy vẫn buông xuôi, biến thành tiếng thở dài bất đắc dĩ.

Mặc dù bây giờ bà ấy đã đạt tới cảnh giới truyền thuyết, nhưng ở trước mặt nhà họ Thi hùng mạnh và Tứ Tượng Tông đáng sợ ấy, bà vẫn yếu ớt bất lực vô cùng. Nếu Tứ Tượng Tông muốn ra tay với Diệp Thiên và những người khác, bà hoàn toàn không thể làm gì được.

“Thôi vậy!”.

Bà ấy thở dài sâu xa, nhắm mắt lại: “Chỉ cần Vân Long, Thiên Nhi và Tinh Nhi được bình an, bảo mình đi làm trâu làm ngựa mình cũng không hối hận!”.

“Chỉ là, có lẽ mình sẽ không còn được gặp họ nữa”.

Bà ấy lại khoanh chân ngồi xuống, tinh thần chìm đắm. Bà ấy hiểu rõ, chỉ khi thực lực của mình mạnh hơn thì sau này mới có thể gặp lại Diệp Thiên và những người khác.

Ở chân trời xa xôi, Kiệt trưởng lão mặc áo xám, đứng chắp tay sau lưng, ánh mắt thay đổi liên tục.

“Con bé Tiểu Vân này tính cách quá mạnh mẽ. May là nó không thích ở lại Tứ Tượng Tông, chỉ tu luyện ở đây, không biết chuyện thằng nhóc nhà họ Diệp đã giết chết Lư Tịnh Trai, làm Lạc Thiên Long bị thương nặng”.

“Nếu để nó biết được thì không biết nó có chịu thỏa hiệp giống bây giờ không”.

Nghĩ đến đây, ông ta càng giữ vững quyết tâm phong tỏa toàn bộ tin tức liên quan đến Diệp Thiên ở trong tông môn, ít nhất là không được để Thi Tú Vân biết.

Nhìn Thi Tú Vân bình ổn lại tâm trạng, tiếp tục tu luyện, ông ta mới yên tâm, dao động trong mắt cũng giảm bớt.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.