Chương trước
Chương sau


"Chuyện gì vậy nhỉ?"

Ánh mắt của cậu khẽ thay đổi, tuy rằng đau đến mức khiến người thường phải ngất đi vài lần, nhưng cậu đã cứ thế chịu đựng như vậy, nhưng điều này không những không khiến cậu giảm bớt đau đớn, mà ý thức của cậu càng ngày càng mờ mịt, thế giới trước mặt cậu dần dần trở nên hư ảo.

"Gừ!"


Phía sau cậu, cuối cùng con quái vật Diêm Lang trong tiểu thế giới vừa bị hất tung lên không trung cũng hồi phục trở lại từ sau nhát kiếm vừa rồi, nó gầm lên một tiếng.

Nhát kiếm đó, mặc dù sắc bén, nhưng cơ thể của con Diêm Lang này rất cứng, đủ để có thể so sánh với "Thần Ma Chi Khu" mà các võ giả trần tục gọi. Nhát kiếm này chỉ để lại một vết thương nông trên cơ thể của nó, căn bản không đủ gãi ngứa.

Nó quét đất bằng bốn chân và lao thẳng về phía đám người chỗ cô gái mặc váy trắng, còn Diệp Thiên đang trên con đường mà nó đang di chuyển.

"Nguy hiểm, mau tránh ra!"

Cậu chỉ nghe thấy tiếng kêu của cô gái mặc váy trắng, sau đó là tiếng xé gió, nhưng Diệp Thiên không thể đáp lại được nữa, cơn đau khó tả đập mạnh vào toàn bộ kinh mạch và huyết quản trong cơ thể, khiến trước mặt cậu tối sầm lại và cậu bất tỉnh…

Trong bóng tối dài dằng dặc, Diệp Thiên có cảm giác như đang ở trong thời kỳ hỗn độn sơ khai của trời đất, trước mắt chỉ có một chút ánh sáng, toát ra hơi thở ấm áp, giống như mặt trời lúc mới sinh, nóng bỏng nhưng không mãnh liệt, mềm mại nhưng không yếu đuối.

Tia sáng này thoạt đầu chỉ có kích thước bằng hạt li ti, nhưng càng về sau nó bắt đầu quay điên cuồng, dần dần to bằng ngón tay cái, sau đó lại lan rộng, vô số tia sáng tản ra, đập tan mớ hỗn loạn rồi biến thành một thế giới tươi sáng và quang đãng. Bóng tối hoàn toàn bừng sáng, ý thức của Diệp Thiên trở nên thoải mái, như thể một cái nhau thai to lớn đang nuôi dưỡng cậu, từng đợt nắng ấm không ngừng tràn vào.

Lúc này, Diệp Thiên mở mắt ra!

"Hử?"

Cậu ngồi bật dậy, cậu thấy nơi này là một chiếc lều xe màu xanh tím, cứ chốc chốc lại có cảm giác gập ghềnh, hình như cậu đang ở bên trong một chiếc lều xe, điều này khiến Diệp Thiên hơi kinh ngạc.

"Tại sao mình lại ở đây?"

Cậu nhớ rõ trước đó mình đã gặp chín nam nữ thanh niên, nhưng bị bất tỉnh bởi cơn đau dữ dội đột ngột, thế mà khi tỉnh dậy, cậu lại xuất hiện trong lều xe, điều này khiến cậu cảm thấy có chút kỳ quái.

Hơi thở thơm tho thoảng qua, đây là mùi hương chỉ có ở phụ nữ, chăn ga gối đệm phủ lên người khiến cậu càng ngạc nhiên hơn. Sao cậu cảm giác như mình đang ở trong khuê phòng của một cô gái vậy nhỉ?

Cậu hoài nghi vén lều lên, thì thấy trên bầu trời có bốn cỗ xe ngựa đang bay lơ lửng, mây mù hai bên không ngừng lùi về phía sau với tốc độ rất nhanh.

Bên ngoài xe ngựa, một người con gái bất chợt nhìn lại và bắt gặp ánh mắt của Diệp Thiên.

Ánh mắt Diệp Thiên ngưng lại, cô gái này chính là cô gái mặc váy trắng mà trước đó cậu từng gặp.

"Cô…"

Diệp Thiên vừa định hỏi thì bên cạnh cô gái, một người đàn ông to lớn giống như thuộc hạ đột nhiên cười nói: "Cậu nhóc, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi!"

"Hôm đó, cậu bất chợt hôn mê trong rừng cây rậm rạp, suýt nữa chết trong miệng Diêm Lang. Là cô chủ và bạn học của cô ấy đã kịp thời cứu cậu. Cô chủ thấy cậu cứ hôn mê bất tỉnh nên đưa cậu lên xe về nhà, còn nhường xe của mình cho cậu nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nữa!"

"Cậu đã hôn mê ba ngày rồi, còn không mau cảm ơn cô chủ nhà chúng tôi?”

Diệp Thiên nghe đến đây mới hiểu ra hôn đó mình đột nhiên hôn mê, chính cô gái mặc váy trắng đã "cứu" mình.
Nghĩ đến đây, cậu do dự một chút, sau đó lập tức giơ tay cúi đầu với cô gái: "Cảm ơn cô!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.